Có. Ra ngoại truyện đi tmlanh em có ủng hộ ko để ra ngoại truyện
Có. Ra ngoại truyện đi tmlanh em có ủng hộ ko để ra ngoại truyện
Hôm qua tao mơ về e Diệp luôn m, vl thiệt chứ (
Tiếp nhanh đi tmlanh em có đọc truyện hôm trước ra chap 1 ko để viết tiếp nào
Mẹ đọc xong chap này. Tự dưng t thấy 1 năm trôi qua quá nhanh. Vừa chap nào Tết dẫn Thương về, ấy mà Tết ở chap này lại là Diệp rồicảm ơn anh em ủng hộ, chap mới
Tiếng pháo nổ kèm theo tiếng chúc mừng trong ngày khai trương, những lãng hoa chúc mừng chật kín cái kệ tôi chuẩn bị sẵn ngoài cửa, Diệp cũng khá bất ngờ vì quan hệ của tôi dưới này rộng thế, bạn bè anh em đến ủng hộ đông nghịt, gói đồ không ngơi tay, người dẫn theo vợ, thằng dẫn theo người yêu, mấy em gái mưa xã hội cũng đến chúc mừng, ông anh B thuê đâu đội lân múa tưng bừng ngoài cửa cho náo nhiệt .
đang nghỉ hè đưa vợ con về bên nội, thấy đến ngày khai trương ông đi xe từ tối qua xuống Thái Nguyên để kịp chúc mừng thằng em trai, tâm lý cũng khác hẳn mấy tuần trước khi biết chuyện tôi với Diệp, ông ngồi nói sa sả vào mặt hơn 3, 4 tiếng đồng hồ, nhưng biết tính tôi cứng đầu, nên cuối cùng trốt một câu “ Mày yêu chơi bời thì được, đừng để nó dắt mũi, có ngày hối hận”, thế mà hôm nay sang từ sớm, chỉ đạo sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy hộ 2 đứa.
- Oke không, khai trương là phải thế haha...
- Được đấy nhỉ, biết thế thêm mấy em lắc đít cho nó nhộn nhịp kaka.
- Tao cũng định thế đấy, ai bảo mày báo muộn quá , còn phải dựng sân khấu MC các kiểu gọi không kịp.
- Thôi thế này là ổn rồi, em nói thế thôi, chứ tiền đâu ra mà làm to thế .
Rồi 2 anh em lại ra bắt tay đón khách, xoay người lại nhìn vào trong cửa hàng, Diệp đang khá là bận rộn lựa đồ cho mấy chị em, miệng thì lúc nào cũng thấy cười đon đả tư vấn cho khách, chốc chốc cũng liếc ra ngoài xem tôi đang làm gì rồi cười, chắc hẳn hôm ấy là lần đầu tiên tôi thấy Diệp cười vui nhiều đến thế.
Trưa hôm đó cũng làm hơn 5 mâm mời anh em ra quán coi như là mừng khai trương cửa hàng, mãi cho tới tối mới tỉnh rượu được. Diệp cùng vừa mới tắm rửa xong, trên người bộ đồ ngủ đéo thể cưỡng lại được cười toe toét đi vào phòng nhìn tôi.
- Anh dậy đi gần 7h rồi đấy, em mua con gà luộc với bát miến tắm qua đi rồi ăn.
Tôi ngồi lên kéo lấy cái tay của Diệp rồi ôm vào lòng.
- Thế nào bà chủ, chiều nay còn đông không.
Em quay mặt lại thơm một cái kêu chụt, rồi đẩy nhẹ người tôi ra chạy đi đấy cái túi xách chỗ đầu giường, lôi ra một vốc tiền còn chưa kịp xếp gọn.
- Đây này, mai phải mua cái hộc đựng tiền lúc thanh toán cho gọn, hôm nay vội cứ vo viên vào, tí anh xuống nhà xem, tan hoang gần hết rồi, khéo cuối tuần lại đi nhập thêm hàng hehe, đợi hết tháng em chuyển tiền lãi vào tài khoản anh nhé.
- Thôi em cầm cả đi đã, lấy tiền còn duy trì mới bán được có hôm tính xa thế Haha.
- Thì cũng trả anh dần cho anh có tiền mà tiêu chứ anh dồn hết vào cho em rồi còn gì.
- Không sao anh ăn bám em cũng được mà .
Em cười tươi nhìn tôi, rồi đặt khẽ lên môi tôi một nụ hôn.
- Yên tâm sau em giàu, anh thích gì em cũng chiều anh hết.
Mân mê gấp lại từ tờ tiền một cho phăng phiu, cái miệng cười không khép lại được của Diệp làm tôi cũng thấy vui lây. “ Sau em giàu, anh thích gì em cũng chiều hết” câu nói của Diệp lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ là một lời nói vui lúc đấy, nhưng không thời gian mới biết điều em nói không phải là nhất thời, dương như lúc nào em cũng để ý xem tôi thích gì, đam mê gì đều note lại rồi mua tạo bất ngờ cho tôi...
Hôm nay lượng hàng bán ra nhiều thật, nhưng tôi cũng biết chỉ là hiệu ứng đám đông ngày khai trương, thành công hay thất bại còn phải chờ một thời gian nữa mới biết, nhưng không sao cứ tận hưởng phút giây này đi đã.
Màn đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng leng keng ngoài đầu ngõ của các cô chú công nhân dọn vệ sinh, tôi đặt tay lên trán thi thoảng lại nhìn xuống Diệp đang ngủ, cái đầu vẫn tì sát nằm trên cánh tay tôi, bàn tay thì ôm chặt lấy cơ thể của mình. Không biết mình có phải đang rất có lỗi với em không, ngoài em ra tôi lại còn thêm 2 cô gái khác mặc dù em biết nhưng không thấy nói gì, đôi lúc trên khuân mặt lại thấy hơi buồn hoặc hờn ghen chốc lát, rồi lại tươi cười như không chở lại.
còn về Thanh Thanh thì sao với tôi là gì ......người yêu? Cũng chưa phải...bạn tình?......càng không...chúng tôi tuy đã ngủ với nhau nhưng đó chỉ là hành động cảm xúc nhất thời...ngoài ra chỉ là sự rung động trong một khoảnh khắc nào đó, thích thì vẫn thích, nhưng nó vẫn chưa đủ để nói là yêu, còn thiếu một thứ gì đó mà tôi cũng không biết là gì....chỉ là chưa đủ, chưa đủ để đến với nhau tôi nghĩ vậy.
về phần Thủy chắc chắn rồi, Thủy thích tôi, còn tôi lúc này chỉ coi Thủy là bạn tình......... đúng......bạn tình thật sự, ham muốn về thể xác...cũng khá hợp nhau trong việc quan hệ....nhưng cũng không hẳn chỉ là bạn tình.....cũng có trong tôi 1 chút gì đó thích Thủy.
......
Tôi biến chất thật rồi, nghĩ lại mọi chuyện tôi thấy mình thật tệ, giờ không khác mấy thằng fuck boy trên mạng cả, Chàng trai ngây ngô trong tôi biến mẹ đâu mất rồi, chắc hẳn nhiều năm tiếp xúc với nhiều người, nhiều cuộc đời và mối quan hệ phức tạp của nhưng người anh em tôi chơi cùng, tôi cố đổ lỗi cho là vây........nhưng không tất cả chỉ là tôi đang ngụy biện cho hành động của mình...
.........................
Tối cũng bắt đầu đi thực tập, chắc là kỳ thực tập cuối cùng của cuộc đời sinh viên, trang trại lợn trên Đại Từ cũng là chỗ quen biết của bố tôi, mặc dù nhà cũng có mấy cái trại to nhưng đây là lần tôi nghiêm túc với công việc chuyên môn của mình, cả ngày vật vã với việc cho lợn ăn, tiêm lợn, mài nanh, thiến lợn, có hôm buổi tối còn làm luôn cả việc đỡ đẻ.. rồi lại tranh thủ đọc các bài Luận tốt nghiệp hay của các khóa trước, tham khảo để chuẩn bị cho bài của mình, khiến tôi mệt ngoài mấy ngày đầu.
Thường các trang trại lớn nằm sâu trong một khu riêng biệt cách xa khu dân cư, nên chỗ tôi thực tập cũng vậy, ngoài việc loanh quanh trong chuồng thi thoảng rảnh làm tí cờ quạt với mấy ông chú trong trại, Diệp thí cứ tuần 3 lần lên thăm xem tôi ăn ở thế nào.
- Ra trường thì lúc nào rảnh về Thái Nguyên chơi với chú nhé, mày ở đây chịu khó thế này lúc về cô mày buồn lắm đấy.
- Vầng, chú cứ yên tâm, năm cũng phải xuống thăm cô chú đôi ba lần hehe.
- Uhm thế còn được.
- Mà sao giá lợn dạo này thấy xuống thế chú nhở, nhà cháu giờ đâm vào nhiều quá.
- Tao với bố mày cũng tính rồi, nhưng biết sao được lúc lên lúc xuống chắc đến tết là tăng lại thôi. Như đợt cuối năm ngoái với đâu năm vừa rồi trả ăn đủ à, bố mày trả tăng đàn xây thêm trại thây.
Biết là thế kinh doanh mà, nhưng sao đợt này tôi thấy bất an kiểu gì, vì tất cả vốn liếng gia đình đầu tư hết vào mấy trang trại rồi, sau vụ năm ngoái với đầu năm ăn đủ, bố tôi mạnh dạn triển khai quy mô lớn hơn.
Kêt thúc 3 tháng thực tập, cũng kết thúc luôn chuyện của tôi với Thanh Thanh, dường như thứ tình cảm nhất thời đó không đủ để chúng tôi đến được với nhau, Thủy thì vẫn vậy vẫn là bạn tình nhưng gần đây chúng tôi ít gặp nhau dần, vì có cái gì đó trong tôi không muốn tiếp tục, tôi không muốn Diệp buồn khi thình thoảng vô tình thấy những dòng tin nhắn trong điện thoại tôi, có lẽ tôi yêu Diệp rồi, ở bên nhau lâu nó cũng thành thói quen, xa là nhớ, gần là chỉ muốn bên cạnh, Diệp thì càng ngày càng tỏ ra hiểu chuyện khiến tôi càng thấy áy láy hơn, tôi muốn gạt bỏ tất cả các mối quan hệ mập mờ chỉ tập chung bên Diệp. Qua tết là tôi nhận bằng tốt nghiệp rồi, cũng nhiều suy nghĩ trong đầu, về công việc, về gia đình, và cả về Diệp nữa.......
Đường Rộng ngày nào còn thênh thang, đủ cho hàng chục xe dàn hàng đi lại, thế mà mấy ngày giáp tết đã chật kín các hàng thủ công mỹ nghệ, hoa quả, cây cảnh, cành đào.....Tôi với Diệp sau mấy tuần tết bận rộn ngoài cửa hàng cũng được xả hơi, năm nay buôn bán được tiền nong cũng thoải mái, nên nhìn gì thích mắt là 2 đứa lại nhấc về nhà, cũng tranh thủ đi chợ tết Diệp mặc bộ áo dài trông thật xinh, tí tí lại đứng tạo dáng ở các góc hàng để tôi chụp ảnh.
- Đâu em xem nào.....Diệp vừa tạo dáng bên một gốc cây đào nở sớm chạy lại
- Đây, đẹp rồi em phải tin vào tay nghề anh chứ.
Nhận cái máy ảnh từ tay tôi, Diệp bắt đầu tủm tỉm cười, xong thi thoảng lại quay ra chê, cái này chưa được chân chưa dài, tóc tai bay lung các kiểu.....tôi chỉ biết cười.
- Tối về photoshop chân dài ra cả mét, thôi chọn 1 cây đi bầy dưới quán, tí còn đi mua chè mang về làm quà nữa.
Cả sáng lang thang hết các con đường trung tâm thành phố, mua xắm đồ trang hoàng lại nhà cửa, đến chiều thì dọn dẹp bài trí, cũng coi như là xong các thủ tục đón tết.
- Mai về với anh đi... tôi nói với giọng nài nỉ.
- Thôi em về quê mấy hôm ăn tết với ông bà, mùng 2 lại xuống chứ nhà cửa có ai trông đâu.
Đã nhiều lần tôi rủ Diệp về nhà nhưng có cái gì đó khiến Diệp luôn tìm cách từ trối.................., nói xong Diệp cười , khẽ trèo lên người tôi rồi ôm chặt, bắt đầu tỏ ra vuốt ve an ủi.
- Khi nào được em về sau, ngoan, tết xong xuống sớm mình đi Đà Lạt chơi nhé.
Tôi im lặng, tỏ ra giận dỗi một chút...rồi cũng quay sang nhìn thẳng vào Diệp nói.
- Hay qua tết mình cưới nhau đi.
Câu nói đấy không phải là nhất thời, thực ra tôi đã nghĩ từ lâu rồi, chỉ là lần này tôi không im lặng nữa.
Diệp bật dậy, cái hàng lông mày lại nhíu lại nhìn tôi.
- Không, chuyện gì cũng được, nhưng chuyện này em bảo với anh rồi mà.
- Sao không được, giờ mình cũng khác gì vợ chồng đâu, anh yêu em, anh muốn cưới em sao không được.
Diệp quay cái lưng lại, nhìn ra ô cửa sổ nơi những ngọn đèn đường đã sáng.
- Anh đừng thế được không, mình từng nói với nhau rồi mà.........., em có thể mãi bên anh nhưng em không muốn sau này... , cái quá khứ của em là một cái gì đó khiến anh và em khi nghĩ tới lại hối hận.
- Anh không hối hận, anh yêu em, chỉ yêu em thôi dù em có thế nào thì anh vẫn yêu em, thế là đủ rồi.... tôi nói to lên giọng gằn từng chữ, có thể tôi đang phát tiết những kìm nén mấy tuần này.
Diệp im lặng rồi cũng quay lại nhìn tôi, trên mắt bắt đầu trực trào những giọt nước.
Tôi cũng im lặng, 2 đứa cứ nhìn nhau như thế, đây là lần đâu tiền tôi to tiếng như vậy với Diệp, cũng là lần đầu tiên tôi thấy Diệp khóc.
Tôi kéo Diệp lại ôm chặt vào lòng, tay xoa lên mái tóc mềm.
- Anh đừng thế được không.. nói xong những tiếng lấc nghẹn ngào nơi cổ họng, hàng nước mắt lại rơi lăn dài trên má.
Có cái gì đó thắt lại nơi tim tôi, cảm giác khó chịu, bóp nghẹt......tai sao, tai sao muốn bên nhau một cách đường hoàng, cho nhau một danh phận mà khó thế, tôi muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho Diệp, cái gì cũng được nhưng riêng chuyện này thì tại sao Diệp luôn từ chối tôi.
......................
... "Khi ta yêu một ai đó, liệu ta có biết được rằng
Đây là đoạn tình cảm nhất thời hay là thiên trường địa cửu?"
"Khi ta yêu một ai đó sâu đậm khắc ghi trong lòng
Thì tình yêu là do đâu chẳng còn quan trọng nữa
Chỉ cần ta toàn tâm toàn ý yêu bằng hết tất cả những gì mình có
Thì xem như đời này đã được thỏa lòng
Dù mất bao lâu đi nữa thì đó vẫn là tình yêu duy nhất ta mong cầu."
......
( Còn tiếp )
p/s : viết đến đoạn này nhớ lại buồn quá, sorry anh em tuy hơi ngắn, nhưng buồn quá gác bút chữa lành tí đã.
Mày đọc hiểu như cặc vậy. Nó kể truyện theo kiểu dòng thời gian đảo, lúc nhớ lúc hồi tưởng lúc hiện tại đan xen lẫn nhau. M đọc bỏ chữ àđọc qua đôi chương đã thấy phét lác r, chén con TVH bảo lầm đầu lên phọt nhanh, xong gặp con sơn la lần đầu đã chén mẹ nó r, trong khi chia tay con trang anh k làm ăn gì, quen con sơn la xong lần sau lên gặp con sơn la mới gặp con TVH ngang đường, xàm l
Cuốn vkđ1. Ai là gà ai là thóc
-18t chắc hẳn sẽ có nhiều thằng như t đi học xa nhà, làm thêm chơi bời ở trọ..v.v... t cũng như vậy t nhớ đó là 1 kỳ nghỉ, ko muốn nói là tao nhớ nhà nhớ người yêu xin nghỉ làm bắt chuyến xe về với quê nhà, kể qua 1 chút tao là trai miền núi cao 1m68 năm nay 3x thời trẩu của t cũng được mấy đứa con gái phong cho cái danh hiệu hot boy trường, vào thời đó thì cũng éo có nhiều phương tiện hay kênh liên lạc chủ yếu là qua fb hoặc ola t cũng có quen 1 con bé qua ola và đó là người đầu tiên khai phá sức mạnh đàn ông trong tao, nhưng truyện đầu này tao lại dành cho con bé thứ 2 trong cuộc đời, về thăm nhà được 2 ngày thì t cũng xin phép bố mẹ đi thăm người yêu nhưng lúc đó mới lớn ngại cũng chỉ nói đi thăm bạn , truyện cũng éo có gì nếu không có chuyến xe định mệnh ấy khiến tao trở thành 1 người đàn ông có kiến thức mới trong thế giới sex, em người yêu t thì cách nhà t 170km thời đó xe khách chạy mất gần 5 tiếng đồng hồ mới tới và cũng chỉ có 2 chuyến 4h sáng và 12h trưa, để tạo bất ngờ cho em thì t báo đi chuyến 12h và nhảy xe khách lúc 4h, trời mùa đông sáng miền núi tối mịt sương mù, t ra bến từ sớm lên thằng phụ xe cho lên xe trước ngồi cho ấm, vì dậy sớm lên t khá buồn ngủ đặt lưng xuống ghế là tao thiếp đi, xe di chuyển được 1 đoạn thì t thấy nặng một bên vai, mở mắt ra 1 con bé tóc vàng hòa ngồi cạnh đang dựa vào vai mình, t khẽ cửa mình thì con bé cũng vừa mở mắt ( tao tạm gọi con bé là TVH tóc vàng hoe), TVH mở mắt nhìn tao rồi 2 ánh mắt ngại ngùng nhìn nhau, để bớt bầu không khí ngại ngùng tao liên nói
t: em lên xe từ lúc nào mà anh ngủ say không biết
TVH: em lên xe thấy anh ngủ mà chỗ còn trống lên ngồi cùng ai ngờ 1 lúc cũng ngủ luôn,
- thế rồi như thân quen lâu lắm tao với em ngồi tâm sự khá hợp nói hết truyện trên trời dưới biển phong cảnh đi đường, lân la hỏi thì biết em được nghỉ và lên trên này đi chơi với bạn, tả qua chút TVH mặt nhỏ nhắn xinh dáng người minhon và điều đặc biệt em có 1 mùi thơm nước hoa mà đến giờ t vẫn không quên được. đang nói chuyện được một lúc em quay ra bảo tao
TVH: nếu không phải anh có người yêu rồi chắc hẳn đây là chuyến xe định mênh của em
T: thật thế à.
TVH: thật mà, em thấy anh nói chuyên với em khá hợp hợp, đặc biệt anh có ngoại hình như người yêu em từng tưởng tượng lúc bé khá là hợp gu em
Tao lúc đó chỉ cười im lặng cũng không biết nói gì vì suy nghĩ trong đầu tao vẫn còn có hình bóng người con gái mình đang yêu.
rồi xe cũng tới địa phận thành phố Sơn La, em nói
TVH: em sắp phải xuống xe rồi, có duyên chắc mình gặp lại lúc về nhé, em sẽ không cho anh sdt vì em muốn nếu đó là định mệnh thì chắc hẳn có cơ hội gặp lại anh trong chuyến xe về.
tao buột miêng trả lời vừa trêu em luôn.
T : sao em không nghĩ là định mệnh sẽ sớm hơn, như phim thì anh sẽ bỏ xuống xe và đi theo em
tóc vàng hoe nhìn t cười .
TVH : anh mà có gan thế không sợ người yêu à.
- t im lặng nhìn em cười, xe cũng dừng lại TVH bước xuống xe quay lại vẫy tay chào tao, trong 1 tíc tắc suy nghĩ không hiểu vì điều gì t ôm vội cái balo ra khỏi hàng ghế bước xuống xe tiến về phía em đang đứng ngơ ngác nhìn.
( mấy thằng mlz đừng giục nữa để tao viết )...............................
M cho t thuê đivẫn ổn mà, có cái nhà chung ngày xưa mua, vẫn giữ làm kỷ niệm đéo cho ai thuê giờ thấy bảo chỗ đấy đang ngập dkm, éo biết tính kiểu gì đồ đạc vẫn còn
Cập nhật cập nhật, nóng hổi nóng hổi.
- Hay từ từ đã anh...
Tôi cũng biết việc này quá vội vàng, nhưng tôi không muốn yêu xa như với Khanh Linh, hoặc lại chờ đợi trong vô vọng như với Diệp, tôi cũng đã đủ trưởng thành, đủ chín chắn với quyết định của mình.
...........................
Tiếng pháo đêm giao thừa vang lên từ mọi phía, nhưng tôi vẫn cảm thấy gì đó hút hẫng, vừa xong tôi cũng đành để cho Thảo có thêm một thời gian để suy nghĩ, tuy tôi rất muốn có cái kết với Thảo, nhưng cố gượng ép là không được....
Cái tết đó vẫn trôi qua như mọi khi, nhưng lần này khác dù có câu trả lời cho việc lấy nhau hay không, nhưng tôi vẫn dẫn Thảo về ra mắt, mẹ tôi cũng khá hài lòng với Thảo, nói chung mọi thứ đều tốt đẹp.
..............
Tôi cứ nghĩ sẽ có cái kết đẹp với Thảo nhưng không càng ngày, tôi lại thấy có cái khoảng cách khiến cả 2 xa nhau hơn, dù đã rất nhiều lần tôi muốn có câu trả lời từ Thảo, nhưng Thảo luôn tìm cách để né tránh, tôi thì không muốn mãi đợi như vậy nữa, và cuối cùng chúng tôi nói lời chia tay....chắc hẳn, em vẫn còn nhiều dự tính cho tương lại, cho ước mơ của mình, còn tôi thì khác, tôi muốn một mái ấm gia đình của riêng mình.
Chia tay Thảo cũng đã được hơn tháng, tôi cũng chẳng còn buồn quá lâu như những lần trước, bởi vì đã quá quen với việc chia tay, nhất là chia tay trong hòa bình. Tôi vẫn tiếp tục với công việc của mình.
Tháng 5 giá lợn chạm đỉnh, cả văn phòng với các trang trại tổ chức ăn mừng, chưa bao giờ lên cao tới vậy, một bước lên trời là đây, những ngày tháng khó khăn qua rồi giờ là lúc thu hoạch thành quả, nhà cửa kho bãi đều lấy lại hết chỉ sau 5 tháng, nhưng niềm vui là vậy nhưng trong tôi có chút gì đó hơi buồn, cũng chẳng hiểu vì sao, khi nghe tin Thương chuẩn bị xuống Hà Nội tôi có một cảm giác nó hụt hẫng như thế nào.
- Mai tiện xe Phong đưa nó xuống dưới cho bố nhé, mai bố với ông Thuận đi xem mấy mảnh đất.
Từ ngày lấy lại được căn nhà cũ, 2 gia đình lại gần nhau hơn nên thường xuyên qua lại ăn uống.
- Vâng, bố xem được thì bảo con, cho con góp vào một tí nhé hehe.
- Uhm bố nghe có mấy cái dự án khu đấy, mình cứ mua, sau kể cả nó không dính vào thì đất để lâu cũng lên chứ trả xuống.
Vẫn mấy ông bạn làm ăn chung, nghe phong phanh các thứ lại góp vốn vào chung nhau đầu tư bất động sản, mấy năm bí vốn 2 ông cũng trả có để theo vào, giờ thì khác rồi.
- Xuống đấy rồi bảo thằng Phong đi cùng sang chỗ chung cư mới xem, còn thiếu gì thì đi mua sắm vào luôn.
- Vâng ạ.
Thế là sau bữa cơm tôi, tôi chở về nhà căn nhà quen thuộc, dù mới dọn về lại hơn tuần nay, nhưng tôi vẫn có cảm giác vui sướng như ngày mua lại được, cũng tính đầu tư mảnh đất xây cái nhà khác mới hơn to hơn, nhưng đây là căn nhà đầu tiên khi bố tôi phất lên năm ấy, tích góp xây được, nên dù có thế nào 2 ông bà cũng nhất quyết đi lấy về, nằm dài trên chiếc giường, tôi lại đặt tay lên trán suy nghĩ lại mấy tháng nay, càng ở gần tôi lại có cảm giác khác với Thương, từng hành động nhỏ, từng câu nói tuy vẫn có gì không thoải mái của cả 2 nhưng tôi rất vui, dường như tôi và em đã bỏ qua dần được, khoảng cách xa lạ của những cặp đôi sau chia tay.
.................
Chuyến xe từ Hòa Bình xuống Hà Nội cũng chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ, cả đoạn đường chúng tôi cũng chẳng nói với nhau câu gì, Thương thì ngủ vì sáng dậy có hơi sớm, thình thoảng tôi có liếc trộm sang nhìn em đang thức hay ngủ, có cái cảm giác gì đó hơi khó tả trong lòng, tôi biết chuyến này đi thì khả năng gặp lại nhau sẽ ít lại....
Tôi vác đống hành lý của Thương lên cái chung cư mới mua, căn cũ đợt khủng hoảng, Thương thì đi du học không dùng nên cũng bán đi rồi, hơn tháng trước tiện xuống công tác bố Thương cũng đi xem rồi mua căn này, tiện cho Thương xuống ở làm việc cho tiện.
- Chưa có tủ lạnh, à thế thịt thà này cất đâu.
- Tí nó chuyển lên, anh cứ để trong thùng xốp cho nó mát đã.
- Căn này rộng nhỉ, rộng hơn cả cái lần trước.
Thương cất đống đồ về phòng ngủ rồi cũng quay sang nhìn tôi nói.
- Uhm nhưng vẫn thích ở căn trước hơn....
- Uhm...tôi cũng gật gật cái đầu..
Căn chung cư trước, tôi cũng khá thích, nó có cái cửa sổ to ở phòng khách, mỗi sáng sớm nó chiếu vào làm sáng chưng cả căn phòng, đã thế còn bao kỷ niệm của tôi với em suốt 3 năm....nhưng thôi cái cũ bỏ đi rồi, đón cái mới nó cũng thoải mái hơn.
- Tí anh về Hạ Long luôn à.
- Uhm, tí đi luôn, mà chưa có bếp ga trưa ăn gì. gọi đồ à.
- Không tí trưa cũng mấy đứa bạn em hẹn đi ăn rồi.
- Thế à...ohm...
- Thằng Quân với đứa lần trước lên chơi ý, hay không anh qua trưa hẵn đi, tí trưa đi ăn cùng luôn.
Nghe đến mấy con zời đấy là đã đéo muốn gặp rồi, có cái gì đó lại trào lên trong suy nghĩ tôi, tự nhiên nhớ lại cái bữa hôm chúng nó lên, thế là tôi xoay người với lấy cái túi sách của mình.
- Thôi đi luôn cho sớm, thế dọn đi nhé, anh đi luôn.
- Uhm, chạy chậm thôi.
- Uhm...
Và thế là hết, cứ nghĩ đến bản mặt thằng loz hôm bữa là đéo ưa rồi, tôi cũng chẳng nói thêm gì, đi thẳng xuống dưới sảnh chạy một mạch về Hạ Long.
Cơn mưa đầu mùa bất chợt làm thời tiết dịu lại cái oi nóng mấy ngày hôm nay, mưa cũng làm tâm trang con người ta dịu lại, vừa đi tôi lại nhớ những kỷ niệm đã cũ với Thương, nghĩ lại về chuyện tình đã qua, có phải tôi đã quá khắt khe với Thương, có phải người phụ nữ nào trong tình yêu cũng vậy, chỉ là họ muốn giữ chặt người mình yêu nên mới thế. Có cái gì đó tiếc nuối, có cái gì đó hối hận, tuy đã rất nhiều năm qua rồi, giờ trưởng thành hơn nghĩ lại chắc hẳn cũng có một phần lỗi do mình, chắc tại vì mình quá đào hoa trong tình yêu, có lẽ mình có quá nhiều mối quan hệ phực tạp, nên Thương mơi như vậy..........đúng rồi là do mình...
.............
Anh đã từ bỏ rồi đấy
Dù nuối tiếc cũng buông tay
Dù có cố gắng đến đâu đổi thay đến đâu
Hạnh phúc vẫn bỏ anh lại phía sau
Vạch đích vốn có một người không phải anh
Vậy thì mình chẳng cần phải thương hại nhau nữa em à
Anh chẳng sao đâu
Cuộc đời vốn ngắn sao cứ trách nhau hoài
Anh ước được cầm tay em đưa em lên thánh đường
Tặng em bó hoa tươi trong bộ váy cưới
Lòng muốn nói bao lời
Nhưng chẳng với tới anh đã từ bỏ thật rồi..
..............................
Lang thang hết cả ngày ở Quanh Ninh với Hạ Long đi thăm mấy bác, rồi lại loanh quanh với mấy ông anh họ, tới chiều tối muộn,
- Ở đây chơi mai hẵn về.
Cơm nước xong mấy anh em lại rủ nhau đi cafe cà pháo tí.
- Để xem đã, nhà bao việc.
- Xem cứt gì, giờ 10h rồi mày chạy về có mà 2 3h sáng mới tới nhà à.
Tôi cũng phân vân lắm, vì cả ngày cũng nhong nhong trên đường rồi, giờ về đêm cũng mệt, được mỗi cái đường thoáng .
Cũng gật đầu oke, thôi ở lại chơi 1 hôm chiều mai về cũng được, tôi rút chiếc điện thoại ra lướt tí fb, vì cả ngày hôm nay cũng chẳng vào rồi, xem có gì mới hay không, thì thấy cái ảnh được gắn thẻ Thương, ảnh thằng db với Thương và đám bạn lại lên bar, dkm nó còn ghé sát đầu vào Thương tạo dáng, dkm ngứa mắt vô cùng, đã đéo thấy thì thôi, thấy rồi tự nhiên cảm thấy điên tiết cứ thế đéo nào...
Trong thoáng phút giây đéo kịp suy nghĩ tôi đứng phắt dậy.
- Thôi em lại có việc rồi, mấy hôm nữa em về chơi sau lâu lâu tí.
Mấy ông anh thì cứ ngẩn tò te ra, cũng đéo hiểu thằng em út nó bị làm sao, vừa đồng ý xong lại quay xe bất ngờ.
- Mày đi đâu..
- Em về Hà Nội, có tí việc gấp, thế nhé.
Nói xong tôi vứt luôn mấy ông ở quá ra xe chạy một mạch về hướng Hà Nội, có lẽ lúc này tôi nhận ra, tôi vẫn còn rất yêu Thương, thật sự có cái gì đó khó chịu không tả hết được khi thấy em bên người khác, tôi chỉ sợ qua ngày mai, thì tôi cũng chẳng đủ dũng khí để làm cái việc điên dại này, hoặc ngày mai mọi chuyện sẽ khác rồi.......
( Còn Tiếp )
dkm hôm nay rảnh vào xem tí đọc cmt này lại thấy ấm áp, đợi ổn định công ty, tao viết tiếp truyện kiaÊ TML t đã đọc truyện của m đến lần t6 rồi mà vẫn thấy hay vl