• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

marshall23

Yếu sinh lý
Kết thúc viên mãn, happy ending là tuyệt vời rồi. Chúc cả nhà ông hạnh phúc nhé. Nếu được thì tổng hợp thành file pdf cho anh em rảnh rỗi đọc lại nhé ^^
 

logan9x

Yếu sinh lý
Sau khi bộ truyện “ Cuộc đời tao " tạm kết thúc, tao lại dẫn chúng mày đến với một cuộc đời mới, cuộc đời của 1 thằng đéo quen biết gì, chỉ là nó âm thầm đọc câu truyện của tao, nó thấy hợp với tao nên đề nghị và nhờ tao kề giúp nó, kể lại câu truyện của bản thân mình theo văn phong 2 xu của tao, chúng mày rảnh thì có thể vào đọc để hiểu thêm những mảnh đời khác, cuộc sống khác, nhiều màu sắc hơn ở cái thế giới này...và bộ truyện mới, đéo biết lấy tên gì, thôi thì tao đặt tạm cái tên.. truyện

Cuộc đời nó “

Chương 1 : Những ngày ấu thơ.

Chap1 :

Tôi thì không đẹp trai hào hoa, cũng như giàu có như thằng Phong, nhưng khi đọc xong bộ truyện của nó, tôi cũng đã có lúc ước ao được như nó, hạnh phúc, có một cuộc sống với hàng tá các cô vây quanh, đặc biệt là một gia đình đầy đủ ........
...........
Tôi lớn lên ở một bản nghèo, chắc cũng chẳng xa chỗ thằng phong ở là mấy, nơi dân bản trồng ngô trên những ngọn núi, ngọn đồi cao và dốc, ánh mặt trời chiếu rọi xuống không một bóng mát, Tôi cũng chẳng nhớ đã lớn lên như nào, chỉ nhớ trận lũ lịch sử đó, đã cuốn trôi tất cả, nhất là những người tôi yêu thương nhất.... tôi thành trẻ mồ côi, lớn nên trong ngôi trường bán trú dân tộc của huyện.. cứ thình thoảng cuối tháng chú tôi lại xuống thăm, mang cho hộp ruốc, ít muối vừng, mặc dù ở đây cũng trả thiếu thốn gì cả, lại có tiền trợ cấp của nhà nước. Người đặc biệt với tôi lúc đó chỉ còn lại chú Út, chú Út tôi năm đó 38 tuổi, ngày đó ông là công nhân của nhà máy đường, cái đêm mưa lũ, ông trực dây chuyền nhà máy nên thoát được, nhà cửa vợ con thì cũng trôi theo dòng lũ . Ông xin cho tôi vào trong trường dân tộc của huyện, một phần vì tôi còn nhỏ, một phần là ông còn công việc không thể lúc nào cũng chăm chút cẩn thận cho thằng cháu mới học lớp 5 của mình được. Cứ tưởng sẽ được êm đềm những tháng ngày sau, thì một lần nữa ông trời lại lấy nốt người thần yêu cuối cùng của tôi, chú tôi gặp tai nạn trên đường đi thăm tôi vào một ngày chủ nhật, cảnh thằng bé bơ vơ cạnh chiếc quan tài khóc rống lên như đã mất tất cả, hàng xóm, bạn bè của chú tôi ai cũng xót xa, không biết thằng bé sau này như nào, vào trại trẻ mồ côi hay lại tìm kiếm một người họ hàng xa nào đó để xin ở, chỉ đến khi cái ánh sáng từ bàn tay người phụ nữ, mà cả cuộc đời này tôi mãi không quên ơn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, thì cuộc sống mới sang một trang mới...mẹ nuôi tôi.....mẹ nuôi tôi cũng làm ở nhà máy đường, lúc ông chú còn sống thì rất thân, biết được hoàn cảnh của tôi nên nhận xin tôi về làm con nuôi, mẹ tôi thì có một mình, chồng thì mất do ung thư, không tính chuyện đi bước nữa, nên cũng muốn có một đứa con để về già đỡ đần, thấy tôi cũng thông minh sáng sủa, cái ngày gặp ở đám ma thấy tôi khóc, bà thương quá, thấy hoàn cảnh như vậy nên xin nhận tôi làm con nuôi. Vậy là tôi lại có gia đình mới...tôi được chuyển về ngôi trường gần nhà, cũng chẳng xa nhà máy là mấy, mẹ tôi thì làm tổ hành chính, nên 2 mẹ con cũng sống thoải mái.
Cuộc sống 2 mẹ con từ đó cứ êm đềm trôi qua.... à quên chưa giới thiệu tôi là Khánh, Hoàng Bảo Khánh, năm nay cũng 3x..cũng đi được hơn 1/3 đời người rồi nhưng vẫn bấp bênh trong cuộc sống......
Cô gái đầu tiên tôi thích, mà không biết có phải là thích hay chỉ là ấn tượng, cô gái đó tên Thảo, ngày đó thì chắc nên gọi là cô bé, vì lúc đó tôi còn nhỏ, tôi gặp trong chuyến du lịch của công ty mẹ tôi vào mùa hè năm tôi lớp 7, mà cũng đéo hiểu sao cô bé Thảo của tôi cũng giống người yêu cũ thằng Phong, má núm nhưng đặc biệt hơn có thêm chiếc răng khểnh, chắc vì lí do đó tôi thấy có thiện cảm với câu truyện của thằng Phong,
Đó là một chuyến đi 3 ngày, xuống Sầm Sơn, nơi nhưng chiếc áo in hình Sâm Sơn giữa ngực, ám ảnh tuổi thơ của tôi, mỗi xe thì lại có 3 4 phụ huynh đi cùng, mẹ tôi năm đó không đi, nên gửi tôi cho bố của Thảo quản lý, vì sàn sàn nhỏ nhỏ như nhau, nên tôi với thảo cũng ngồi một hàng ghế, ở giữa là chị của Thảo, bên dưới là những anh chị lớn hơn...lúc đó thì bé để ý gì đâu, nhưng ngồi gần con gái là đã thấy ngại vkl rồi, nhưng ngta xếp chỗ nào thì ngồi chỗ đó, cả đoạn đường 2 chị em nó cười nói tíu tít, tôi thì ngồi im de vì cũng ngại mà cũng chẳng có quen ai cả, lúc đầu thì máu đi lắm, vì trẻ con mà, thấy bảo được đi biển là đã thấy thích rồi nghĩ gì đâu, thế là tôi im lặng, tựa đầu vào ghế vì buổi sáng dậy khá sớm để lên đường, cho tới lúc một bên vai cảm thấy có vật nặng gì tì vào thì mới tỉnh giấc, ngó sang là cái đầu của Thảo, chị Linh, chị của Thảo thì ngồi tiến lên dựa đầu vào hàng ghế trước ngủ từ bào giờ, nên khoảng trống ở giữa khiến cái đầu của nó gục vào vai tôi, lần đầu tiên tôi gần con gái tới thế, tuy có chút tê mỏi nhưng đéo hiểu sao tôi cứ ngồi im như tượng, không nhúc nhích, chỉ sợ con bé nó tỉnh dậy...rồi cứ thế tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay...

  • Bố nhìn 2 đứa này hay không này...tiếng chị Linh cười nói

Trong cơn mê man tôi nghe loáng thoáng, mở mắt dậy thấy nó và tôi, 2 đứa đang tựa đầu vào nhau ngủ, tôi lấy làm ngại đưa bàn tay lên đẩy cái đầu nó ra, nó bị tác động vật lý đột ngột cũng tỉnh giấc, quay sang nhìn tôi ngáp ngắn ngáp dài.

  • Đang ngủ ngon, tựa tí có sao...nó cau có.

Sao, sao cái bố mày ê hết cả đầu cả vai, tao là là...thanh niên nghiêm túc đấy, tôi nghĩ thế trong đầu.

Đến tầm trưa thì chung tôi cũng xuống tới nơi, tôi được phân vào phòng với 5 anh lớn khác, 3 giường, 6 người một phòng.

  • Ấy thằng cu này con bố nào ý nhở, sao tao chưa thấy lên công ty ăn trung thu lần nào...tiếng một ông anh hỏi.

  • Em con mẹ Hoa, phòng tài chính anh ạ... tôi cũng lí nhí trả lời...

- À con nuôi cô Hoa hả, làm cùng phòng bố anh, thôi tối mày ngủ giường này với anh, 1 thằng to 1 thằng nhỏ là vừa đẹp...nói xong ông cười....

Loanh quanh đâu đấy đi ăn trưa, toàn hải sản cá biển mực biển, tôi dân miền núi, ở nhà mẹ nuôi tôi cũng ít mua đồ này, đối với tôi những món trên bàn lúc đó toàn cao lương mỹ vị...ăn xong thì lại về phòng nghỉ ngơi, có mấy ông anh lớn hơn thì lúc ăn cơm đi tìm được tiệm game gần đó, cái thể loại game 4 nút thế là cũng rủ nhau đi chơi đợi đến chiều mát ra tắm biển, tính tôi thì nhút nhát trẻ con miền núi mà, đã thế mất bố mất mẹ từ nhỏ đâm ra cũng trầm tính, ở nhà thì có mỗi 2 mẹ con thi thoảng lắm mới hỏi nhau được mấy câu. Tôi nằm trong phòng một mình, cố đợi cho tới lúc đi tắm, thì tiếng mở cửa làm tôi giật mình mở mắt.

  • Ơ thằng này không đi chơi à, còn nằm đây...tiếng chị Linh

  • Mấy anh đi chơi game hết rồi, em thì không biết chơi nên ở nhà.

  • Ờ chị sang xem còn thằng nào không rủ chơi đánh bài quỳ, thế chúng nó đi hết rồi à, mà mày có biết chơi tiến lên hay gì không.

Ôi dào cái bộ môn đấy thì tôi cứ phải là thuộc lòng, ngày còn ở ký túc trong trường nội trú, ít khi được ra ngoài, mấy anh lớn trong trường đều giấu một 2 bộ mang vào, cứ chiều đến là ra cái gốc cây, nhà tắm, hoặc trên cái tum nước nhà vê sinh ngồi đánh với nhau....

Thế là tôi theo bà chị sang phòng làm 1 chân , dkm nói là đánh bài quỳ, nhưng mà là quỳ trên đệm, thế thì đánh làm cái đéo gì tôi nghĩ vậy...con bé Thảo thì nó không biết chơi, chỉ có tôi, chị Linh và 2 chị nữa là ngồi trên giường đánh, con bé Thảo ở dưới tí tí lại chạy vòng quanh xem bài mọi người coi như là học cách chơi với cách xếp bài, nó thò cài đầu nhìn xuống mấy lá bài tôi cầm trên tay.

  • Nào, đánh bài ai cho nhìn...nói tôi gập bộ bài lại.

Nó thấy thế bĩu cái môi lên.

  • Đây trả thèm, bài xấu mù...rồi nó lại chạy ra chỗ khác...

Chúng tơi chơi từ trưa cho đến chiều gần đến giờ đi tắm mới giải tán, về đến phòng cũng đã thấy mấy ông anh đi chơi về đã thay sẵn mấy bộ đồ bơi, nói là đồ bơi thế thôi chứ cũng chỉ toàn quần đùi thái lan,ông nào nhìn có điều kiện lắm thì thêm phụ kiện kính bơi ống thở, tôi thì vẫn cái quần sooc đùi mặc từ lúc lên xe cởi mỗi cái áo ra là xong.

Ra đến biển mát lắm, cũng đẹp lắm, tôi cũng đéo hiểu tại sao lúc đó lại thấy đẹp, nước thì đục, rác thì đầy, nhưng trẻ con mà, lần đầu được thấy biển nó có cái cảm giác gì đó khó tả lắm, không như mấy vũng nước, con sông con suối trên tôi.

  • Chơi gần bờ thôi nhá mấy đứa, xuống tắm thì ra chỗ nông nông thôi, biết bơi thì cũng cấm được ra xa biết chưa.

Mấy bác trong đoàn bắt đầu nhắc nhở đám trẻ, cả hội gật đầu vâng dạ xong rồi cũng nhanh chân chay thật nhanh ra xem thằng nào đứa nào xuống nước trước..

Mẹ mặn thật, thử làm ngụm nước biển xem nó thế nào thì vị mặn mặn lợ lợ kiểu đéo gì, sóng đánh tụt quần là có thật, lần đầu tiên biết sóng biển nó thế nào, mấy ông anh cùng phòng chắc đi nhiều nên có nhiều trò để chơi lắm, nào là nhảy sóng, nào là đắp cát nên người....tôi cùng hòa mình vào những trò với mấy ảnh, tự nhiên giấy phút đó nó thật đặc biệt trong tâm trí tôi, ngoài khoảnh khắc mẹ nuôi tôi, đón tôi về căn nhà mới, thì giây phút bên những người bạn người anh mới này tôi mấy thấy được niềm vui của cuộc đời...
Chơi chán với đám con trai, tôi lại chạy ra chỗ nhóm bà chị Linh gần đó, vì đã chơi bài cả buổi với nhau nên cũng có cảm giác thân hơn nên ra xem mấy chị đang làm gì, đéo mẹ cầm tay nhau đi về phía biển ạ...thấy tôi đứng trên bờ, bà linh vẫy vẫy cái tay gọi tôi ra để đẩn cái phao cùng, con bé Thảo thì ngồi trong phao bà chị Linh vời chị Quyên đằng sau đẩy đi , tôi thấy cũng vui lên tiến ra gần. Ra đến nơi thì nước cũng đã ngập gần quá bụng rồi...xung quanh cũng chỉ có vài người...đang định quay về bờ thì 2 bà đột nhiên tha tay ra khỏi cái phao, tính trêu con bé Thảo, nó ngồi trên phao mà sóng đẩy khiến nó hét ầm lên thấy vậy tôi tiến lại gần, 2 bà chị thì vẫn cứ trêu nó.

  • Mày cứ kệ nó, cho nó chừa cái tội, lèo nhèo thích ngồi phao đi haha...2 bà thì cứ đứng yên cười nhìn con bé hoang mang sợ hãi...
Thế đéo nào vừa nói xong nó sợ nên không ngồi im được cựa người tí là rơi tùm mọe nó xuống nước...

Tôi thì thấy chỗ nước đấy cũng không ngập đầu nó nên chỉ hơi tiến lại một chút quan sát, nó với lấy cái phao, thế đéo nào cái phao cứ dạp dình từ từ di chuyên ra xa hơn chỗ nó đứng, nó cũng vậy cứ như là bị ai kéo đi, cứ tiến một bước sóng hết cái lại lùi 2 ba bước, càng ngày cái đầu của nó càng ngập dần xuống...mấy bà chị thì cứ tưởng nó đùa vì không thấy nó hét hò gì cũng trả có phản ứng....tự nhiên linh tính của tôi thế nào nó mách bảo con bé này sắp đuối nước mẹ rồi, cho đến khi lần cuối nó nhổm dậy sặc nước mấy cái nó hét lên.

  • CỨU EM...

Thì lúc nó nó ngập hẳn...xung quanh thì đéo có ai gần, 2 bà chị thì vẫn đứng chỗ cũ chưa kịp phản ứng, thấy vậy tôi lao người về phía nó cố bơi thật nhanh lại gần, dưới nước đục quá, lại còn nước mặn , cay xè mắt... tôi khua khoắng một hồi cũng túm được cái tay nó đang vùng vẫy, cố đẩy người nó cao lên, mẹ cái giống đéo biết bơi mà bị sặc nước kiểu này nó cuống lắm, tay chân nó khua khoắng linh tinh có yên đâu, tôi cô đẩy nó lên rồi cũng cố thò cái cầu cùng lúc hét lên..

  • Đừng giẫy nữa... rồi lại ngụp xuống, cố kéo nó bơi về phía cái phao đang trôi dạt...

Tôi thì bơi sông bơi suối nhiều rồi, nhất là sau khi bố mẹ tôi mất trong trận lũ, lúc nào cũng sợ một ngày mình chết chìm, nên cứ rảnh là đi ra suối bơi với mấy đứa trong bản. Càng cố tới chỗ cái phao thì nước càng đầy tôi ra xa bờ hơn, đây ra nhanh lắm cứ như có cái lực gì đằng sau vậy, cố mãi thì 2 đứa cũng bám vào được cái phao..

  • BÁM VÀO..tôi cố hét lớn để cho nó nghe thấy

Nó thì vẫn sặc nước, 2 mắt nhắm tịt, một tay túm cái cổ tôi, một tay khua khoắng tìm kiếm cái phao...

Lúc nó vừa sờ tay được cái phao cũng là lúc, 2 ông chú dân biển gần đấy, bơi ra túm chặt 2 đứa nhỏ.....phù thoát rồi, sợ quá, về đến bờ mà tim tôi vẫn đập bình bịch, tôi ngồi xuống bãi cát với hàng đống người vây quanh, con bé chắc uống nhiều nước bên cạnh cứ ho khù khụ, nước mắt nước mũi cứ thế là trào ra...

  • Chúng mày nghịch ngu thế, nhớ chết đuối thì sao, lớn rồi dọa em thế à...vân vân và mây mây những câu mắng chửi về phía 2 bà chị....

  • Có cắm cái biển mà bọn nó không để ý...may mà gần bờ..

  • Bọn này vào chỗ dòng chảy xa bờ rồi, may mà thằng cu kia biết bơi đấy.
...........
Tôi chỉ nhớ được có vậy.. Nhưng câu nói đó cứ ong bên tai, căn bản nước vào ù mẹ tai rồi...

Sau cái buổi chiều hôm đó, tự nhiên tôi trở thành anh hùng nhỏ của cả đoàn, dù biết là tôi có không hành động như thế, thì mấy bác gần đó cũng ra vớt nó lên kịp thôi, nhưng có cái đéo gì nó cứ tự hào thế đéo nào, một mạng người cơ mà..mấy ông anh trong phòng thì lại càng thêm quý tôi hơn, tối còn dẫn tôi khám phá bộ môn 4 nút cùng, dkm một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn.....những vẫn thiếu một thứ, đó là lời cảm ơn từ mồm con bé, mặc dù chị gái và bố nó đã nói rồi.

Và cứ thế cái lần đầu tiên đi biển cũng kết thúc sau 3 ngày, tôi trở về rồi cũng dần quên đi cái kỷ niệm đó......

( Còn Tiếp )Xem nội dung: 246126
thật vui vì vẫn tiếp tục được đọc truyện từ nhà văn mới nhú
 

buomdathaiben

Yếu sinh lý
T mới bỏ m để cày hết bộ của thằng viet2020 mà đéll có kết. May mà thằng đó hướng ngoại :)) hôm nào t về Vĩnh Phúc hỏi nó kết như nào cho nhanh 🤣
Của thằng đấy hay hết đoạn con bé Cún thôi. Mà t cũng tiếc và có tí đau lòng với chuyện Mây với Cún. H cũng tiếc nhưng tiếc kiểu mất 1 ng tốt để lấy làm vợ
 

leminh412

Yếu sinh lý
Văn xuôi của thớt hay quá, tôi đọc mà cảm tưởng như hoá thân vào nhân vật luôn
Chúc thớt và gia đình mạnh khoẻ, chăm lợn đều tay, rảnh rỗi lên đây viết chuyện chém gió với mọi người nhé
Thân ái và quyết thắng.
 

Abcxxxxx

Yếu sinh lý
Tiếc cho t Việt thôi chứ xong chuyện rồi tao thấy cô giáo H lấy bạn địa chính hợp hơn. Có lẽ gđ bây giờ cũng ổn.
Tao đoán sau vụ lỡ với cô giáo H thì cô giáo vợ nó bây giờ cũng là gđ giới thiệu hô cưới và cháu nó lần này đã vâng lời. Thế nên nó bảo "ko có thăng trầm gì cả hô cưới là cưới"
Tml ấy giờ đâu rồi k biết
Đợt trc nó off ở HN tao k lên đc nhưng cũng gửi cho nó vài lít rượu ngô để a e say
 

Gt2019

Yếu sinh lý
Tml ấy giờ đâu rồi k biết
Đợt trc nó off ở HN tao k lên đc nhưng cũng gửi cho nó vài lít rượu ngô để a e say
Chịu, tao mới đọc truyện này tháng trc, nghe audio giao lưu của thằng Kiddie thì đến 2021, 2022 nó vẫn làm ở căng tin Hv Tài chính, ở trong đấy luôn chắc vì đợt đấy dịch.
 

buomdathaiben

Yếu sinh lý
Chạp cuối.
..............................
Nắng chiếu qua cửa kính xe, đường về nhà nay đẹp đến lạ, tôi cố gắng tập chung lái xe nên im lặng không nói câu gì, chỉ có tiếng nhạc vang lên trong xe...dkm bài “ Lá xa lìa cành - lê bảo bình“ vì tôi hay nghe mấy bài buồn buồn, nên cả list nhạc trên xe không bài nào vui cả.

  • Này...thừa 1 tay chỉnh cho bài gì vui vui cái.....tôi nói

Em thì mặt vẫn còn căng thẳng lắm, nhưng nghe xong câu bắt đầu nở nụ cười, quay sang nhìn tôi....

  • Anh dở hơi à, lái xe không lái đi cứ nắm tay, không thấy mỏi à.

  • Không.

  • Đồ điên....nói xong em cười rồi cũng bật kết nối nhạc ở trong điện thoại
Tôi vẫn nhớ như in bài hát đó “ Star trong phim tầng lớp itaewon “ mặc dù nhạc Hàn đéo hiểu gì cả, nhưng nó cứ rộn ràng kiểu đéo gì, nghe có động lực về nhà vkl....và cũng là bài hát vẫn còn trong list nhạc trên xe đến tận bây giờ.

- Mà này, nghĩ kỹ chưa.....em quay sang hỏi.

  • Kỹ rồi....

  • Đừng hối hận đấy nhé....

  • Thằng này chưa bao giờ biết từ “hối hận” nó viết như nào...tôi xoay mặt em sang nói cái rồi lại tập chung nhìn đường.

  • Đồ điên.....rồi cứ thế ngồi cười tủm tỉm..

Điên chứ, tôi nghĩ thế gian này mấy ai điên được như tôi lúc đấy.

Nói nắm tay em thế thôi chứ đường tây bắc lắm cua lắm dốc, xe thì đông, được đoạn đầu còn cầm chặt sau lại thả ra, lái cho an toàn...tầm nay xe có trốt cửa khóa trẻ em rồi thì có nhảy ra đằng trời, tôi nghĩ vậy .

Chạy về đến nhà cũng tới 3h chiều, vì cửa nhà ban ngày ít khi đóng tôi phi thẳng vào bãi đỗ xe, lúc này mới cảm giác được thế nào là về xin phép gia đình, lúc đầu thì hùng hổ thế thôi, đến cửa cái là hồi hộp vkl, mặc dù thế nhưng lúc này mày phải tự tin lên Phong ơi, trong đâu tôi tự chấn an.

  • Rồi triển thôi...tồi vừa xuống xe mở cái cửa bên phụ ra nhìn Thương tôi nói

Mặt thương lúc này bắt đầu tái mét, cứ ngồi đần ra trên xe, chắc cam ma run rồi, này thì “ai sợ” :v .

  • Này.....anh nghĩ kỹ chưa....lại giọng lí nhí vẫn cố hỏi thêm câu nữa...


  • Có cần bế xuống không, hỏi nhiều thế nhở...tôi bắt đầu giả bộ cúi người bế em lên.
  • Nào điên à, để người ta tự xuống....

Rồi, quả này tim đập bình bịch, mặt thì đần thối ra, bước xuống xe mà cảm thấy đôi chân em bước đi nặng lề thế.

Tôi nắm lấy bàn tay em, nắm thật chặt

  • Ngày hôm nay, anh thực hiện lời hứa trước kia với em, anh hứa cả đời này anh sẽ bên em, không làm gì để em thất vọng, tin anh đi.

Tôi nhìn thằng vào mắt em, rồi nói những lời chân thành nhất, em thì vẫn còn chút ngập ngừng, nhưng sau khi nghe câu nói của tôi thì không nói gì, chỉ im lặng, dần dần mỉm cười rồi gật gật cái đầu....

Tôi dẫn em thì thẳng vào nhà, thấy mẹ tôi vẫn còn đang ngủ trên cái ghế sofa tivi thì bật, ngủ say thế không biết thằng con zai phi xe về tận cửa rồi còn không biết.

  • Mẹ...tôi khẽ gọi.

Mẹ tôi hơi giật mình tỉnh giấc, thấy có cả Thương lên ngồi nhổm dậy, mặt thì ngơ ngác khi thấy tôi lắm tay Thương đứng giữa cửa nhà.

  • Mẹ cho con lấy Thương ....tôi nói với giọng hùng hồn.

Nghe xong cái lúc này mẹ tôi mới tỉnh giấc hẳn, miệng thì há hốc ra nhìn 2 đứa..và câu nói đầu tiên mẹ tôi nói, các bạn đoán được là gì không...

  • Địt mẹ cái thằng này, mày nói đùa hay thật đấy.

Vâng vừa chửi vừa hỏi, mắt thì vẫn cứ trợn tròn lên nhìn thằng con quý tử....mẹ tôi là thế, lúc tình cảm thì tình cảm lắm, nhưng thoát vai cái là chẳng khác gì cái “bà nội chất chơi trên tiktok” các bạn cứ tìm thì sẽ hình dung được mẹ tôi như thế nào.

  • Thương, con xác nhận cho mẹ xem thằng này nó đang đùa hay gì.
Em quay sang nhìn lên tôi cái rồi, quay sang nhìn mẹ cười.

  • Thật mẹ ạ...giọng lí nhí.

Mẹ tôi nghe xong chắc tinh thần bắt đầu hoảng loạn, tay bắt đầu tìm kiếm cái điện thoại...

  • Từ từ, để tao gọi bố chúng mày về....

..................

  • Ông đang đâu, về nhà ngay họp gia đình, khẩn trương...nói giọng cuống cuồng.

Được mấy giây mẹ tôi bắt đàu chấn tĩnh lại, rồi.... lúc này trong lòng nở hoa lắm rồi đây này, miệng thì cứ cười toét tòe loe ra, tay thì lại chắp lên, mồm bắt đầu Adidaphat, chắc bà mong chờ ngày này lâu lắm rồi, sau cái lần chia tay chửi tôi rát hết cả tai mấy tháng, nay thỏa tâm nguyên về nàng dâu nên sướng ra mặt, kéo Thương xuống vuốt vuốt cái bàn tay,

  • ít ra cũng phải đánh tiếng trước cho mẹ còn chuẩn bị tâm lý chứ, chúng mày cứ làm thế này mẹ đến đau tim mất thôi....mồm thì nói thế chứ, nhìn cái bộ dạng này là biết, nếu thông báo có thêm em bé, thì có mà nhảy hip hop, rồi bê mấy dàn pháo thừa hôm dọn về nhà cũ bắn tung tóe ý chứ.

Và thế là cuộc họp gia đình đằng trai diễn ra trong 30p đồng hồ, cứ hỏi đi hỏi lại 2 đứa nghĩ kỹ chưa...

  • Thế đã báo bên nhà chưa....mẹ tôi hỏi..

  • Chưa mẹ ạ, đang ăn cơm anh Phong đưa con thẳng về đây đòi cưới con luôn, con còn chưa kịp thay quần áo đây này.

Mẹ tội nhìn sang bộ quần áo Thương đang mặc, rồi lại nhìn về phía tôi cười gật gật cái đầu.

  • Hóa ra mấy hôm anh bảo ở Hà Nội có việc, việc của anh đây hả.

Nhìn vào ánh mắt đầy tự hào của mẹ, tôi cũng biết đang thầm khen thằng con zai mình, đã đẹp trai lại còn giỏi tán gái, đúng là con zai yêu của mẹ.

  • Lần này mà anh để con Thương nó làm sao, thì anh chết với tôi... rồi đưa anh mắt lườm tôi một cái.

  • Anh gọi điện, bảo nhà bên cơm nước đi, tí nhà mình sang luôn, tối nay làm quả cho bên kia bất ngờ, ui..... rồi cứ thế miệng lại xuýt xoa nhìn 2 đứa cười không ngậm được miệng...

Rồi sau đó là phút giây tâm sự của mẹ chồng với con dâu tương lại, cứ thì thâm to nhỏ gì đó, tôi đoán chắc đang nói xấu tôi chứ không gì khác...tôi đứng ngoài cửa thình thoảng nhìn vào chỉ biết cười
Tầm 6h khi bố tôi cũng vừa đi công việc về, tắm rửa xong cái, là 4 người bắt đầu phi sang nhà Thương, vừa xuống xe cái mẹ Thương cũng khá bất ngờ khi thấy Thương về.

  • Ơ con này, sao về lúc nào mà đi cùng thế này...

  • Nó về cùng thằng Phong đấy...nói xong rồi 2 ánh mắt bà mẹ lại nhấm nháy với nhau...

Như đoán được gì đó, mẹ Thương mắt lại tròn ra nhìn 2 đứa, Thương chắc ngại đi thẳng vào bếp xem còn gì để nấu, dù có người giúp việc bên trong đã nấu xong hết từ bao giờ rồi....và những cuộc thì thầm to nhỏ lại bắt đầu ở phòng khách, tôi thì lại ra chắt rượu như mọi lần...

Bữa cơm cũng chỉ có bố mẹ 2 bên và 2 đứa...dù đã không biết bao lần 2 nhà ngồi ăn cơm với nhau, nhưng lần này nó khác, tim tôi cũng đập nhanh lắm, cũng hơi rén rén, run run kiểu đéo gì chưa giám mở mồm, chỉ sợ lần trước tôi với em chia tay, xong giờ lại đòi cưới nhau không biết bố mẹ Thương có đồng ý không nữa, sau cỡ 5 6 chén rượu đổ vào mồm tôi mới đủ bình tĩnh mở cái khoang miệng.

  • Hôm nay bọn con cùng nhau về, để xin phép 2 bố mẹ, cho bọn con lấy nhau....nói xong vẫn còn run các ông à.

Mẹ Thương với mẹ tôi chắc lẫy cũng to nhỏ với nhau rồi nên chỉ nhìn 2 đứa rồi cười, bố Thương thì chắc chưa hóng được nên cũng khá bất ngờ, ông đang nâng chén rượu lên thì đặt lại xuống chiếu, nhìn sang tôi, mẹ lúc này tự nhiên cảm giác áp lực hồi hộp vô cùng, nó cứ phải gọi là cam ma run vãi cả đái.
Ông nhìn sang tôi, sang Thương,bố tôi rồi nhìn 2 bà mẹ đang toe toét cười, im lặng cỡ 1 2 phút...nói thì không nói cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tự nhiên thấy sợ vkl....

  • Chắc chưa....rồi ông cũng mở lời.

  • 2 đứa nghĩ kỹ chưa...ông lại hỏi tiếp.

Tôi gật gật cái đầu.

  • Kỹ rồi bố ạ.

Rồi ông cười..

  • Chúng mày nghĩ kỹ rồi thì chẳng lẽ tao bảo không được à....rồi ông cười khà khà nâng cái chén rượu lên quay sang bố tôi.

  • Anh bảo, chúng nó làm quả giật gân thế này thì có đồng ý không haha.

  • Giờ nó bảo thì mình chỉ có bắc rạp thôi chứ, cản cũng làm gì được haha...bố tôi nói.

Và thế đó, thực ra 2 ra đình sau khi 2 đứa chia tay thì cũng tiếc nuối lắm, bố Thương thì đặc biệt quý tôi, có cái gì là cũng gọi, mấy lần trước kể cả lúc bạn Thương lên chơi hay đưa Thương xuống Hà Nội đều là do 2 ông bá nhấm nháy, tạo cơ hội cho 2 đứa gần nhau, ai nhờ lại thành công đến thế, giờ 2 đứa tái hợp 2 gia đình đều mãn nguyện.
Tối hôm đó 3 bố con uống tưng bừng khói lửa, tôi cũng phê lòi cả mắt....dọn dẹp xong đâu đấy cả nhà vẫn ở lại bàn bạc mấy việc dạm ngõ...tôi thì cũng chẳng biết gì để tham gia, nên cũng chuồn ra ngoài sân tính làm điếu thuốc vật quá rồi.

  • Anh làm gì đấy...Thương vừa đi tắm cũng ra ngoài cái sân sau.

  • Hút thuốc à, đưa đây...nhìn thấy tôi điếu thuốc trên tay đang chuẩn bị châm bắt đầu mặt cau có.
  • Từ giờ anh bỏ dần đi, em không thích anh hút thuốc...rồi bắt đầu lục trong túi quần tôi lấy bao thuốc ra đếm.

Tôi chỉ biết nhìn em cười.

  • Em đếm rồi đấy, giờ bắt đầu ngày em cho anh hút 3 điếu về em ktra, thiếu điếu nào trong bao thì liệu hồn..

Tôi kéo người em lại, rồi ôm em vào lòng.

  • Nào...đồng ý cưới thôi nhưng chưa hết bực đâu đấy..

  • Thôi để anh ôm cái...lâu rồi anh chưa được ôm em...tôi khẽ nói...

Em thì hơi cựa quậy 1 chút rồi cũng để yên cho tôi ôm, cảm giác thân quen lại quay về, mùi hương này, thân hình này lâu nắm rồi mới quay về vòng tay tôi.

  • Mấy năm qua anh yêu bao người rồi...

Dkm trong không khí lãng mạng vkl và chuyên mục hỏi đạp lại bắt đầu, hình như con vợ nào cũng hỏi câu này à các bạn, giờ đéo nói thì cũng đéo được mà nói thì cũng đéo được.

  • Hỏi vớ vẩn....

Em lại xoay người lại nhìn về phía tôi, ánh mắt sắc lạnh như muốn có câu trả lời..

  • Ừ thì 3 ....tôi cố đếm rồi cũng lược qua một ít ...

Em nhìn tôi cười rồi cũng gật gật cái đầu

  • Coi như trả lời thật....về sau mà thiếu đứa nào thì chết với em.

Dkm cái giống phụ nữ là lúc đéo nào cũng moi móc được, tôi nở nụ cười đầu thì vui sướng vì thoát được một kiếp..

  • Thế còn em..tôi cũng khẽ hỏi...

  • Trả ai cả.....

Nghe xong câu nói, tôi đứng mẹ hình luôn, mặc dù biết có rất nhiều thằng theo đuôi em nhưng tôi không nghĩ em, vẫn không mở lòng mình cho ai một lần nào trong suốt thời gian dài như vậy, tự nhiên có cái cảm giác tội lỗi, áy láy vô cùng, tôi thì hết em này em khác, còn em vẫn nặng tình với tôi, lúc này tôi cảm nhận được em phải yêu tôi và đau khổ chờ đợi tôi nó dài như nào, cả về sau này khi có một số nguồn tin đáng tin cậy, xác nhận về việc đó tôi lại thêm áy láy, tứ hứa với bản thân sẽ không làm em buồn thêm một lần nào nữa.

  • Anh xin lỗi...

Chẳng nghĩ được gì nhiều, cái lúc này tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với em, mặc dù có nói bao lần cũng chẳng đủ.......

  • Em đồng ý lấy anh rồi, thì anh đừng bao giờ làm gì khiến em thất vọng đấy.

Tôi gật gật đầu

  • Anh hứa, cả đời này chỉ yêu một mình em thôi.

Rồi 2 cặp mắt lại nhìn nhau, giây phút này cả đời tôi không quên, giây phút 2 đứa bỏ qua tất cả mọi chuyện đã qua, chúng tôi đều vượt qua cái tôi của bản thân, trở về bên nhau. Nhìn em thật xinh đẹp, có thể nói em là người con gái, đẹp nhất trong mắt tôi suốt cuộc đời này, mãi mãi là như vậy...tôi cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn, nụ hôn đã đánh mất suốt 4 năm qua...giây phút này, không gian này tôi tự hứa cả đời sẽ bên cạnh bảo vệ che chở cho em, và sẽ không làm gì khiến em thất vọng..............................

..........................................
Sau khi 2 bên gia đình đã bàn bạc, lễ dạm ngõ cũng chỉ diễn ra sau đó ít ngày, mẹ tôi với mẹ Thương do cũng đã xem ngày tháng năm sinh cho 2 đứa từ lâu rồi, nên giờ chỉ cần hỏi mỗi ngày giờ ăn hỏi với đám cưới. Năm nay nhuân 2 tháng 4, đi xem thấy bảo tháng 4, tháng 5 chưa đẹp nên chờ cho tới tháng 6 âm lịch mới tổ trức, chúng tôi có thêm 2 tháng để chuẩn bị mọi thứ, tôi gọi luôn mấy anh em thợ ảnh chơi cùng, đặt luôn vé máy bay cho cả ekip quay phim chụp ảnh với gia đình anh B, làm 1 tour du lịch Đà Nẵng luôn, vì sống trong đó một thời gian, tôi thấy nó rất đẹp để chụp bộ ảnh cả đời mình, ông B thì cứ le ve với cái hắt sáng hỗ trợ nhìn đam mê nhiệt tình lắm, còn bà Linh tay túi nước, tay túi đồ ăn vặt tí tí lại ăn gì đi cho đỡ mệt rồi chụp tiếp, tôi bảo mang cả thằng cu đi cho nó chụp với đi chơi cùng, nhưng 2 ông bà bảo vướng víu, đi cho chết mệt nên gửi bên nhà bà ngoại, con bé Na cũng muốn đi cùng lắm, nhưng nó còn mấy tuần nữa mới kết thúc trương trình học bên đấy, tôi bảo nó đến gần hôm cưới hay về cho đỡ mất công đi lại......
Ngày đầu đi lên Bà Nà Hill chiều thì lại chạy về Hội An, hôm sau thì lại sang đảo Lý Sơn, đéo nhớ nổi bao nhiêu bộ vest với bộ váy cưới được mặc trên người, chỉ biết sau chuyến đi đó 2 đứa ở nhà nghỉ đến 3 4 ngày mới hồi lại sức.

Rồi lại có tin vui mới với tôi, với cả gia đình 2 bên trước ngày cưới, mấy mảnh đất đâm tiền vào, lên cùng với cơn sốt giá ,riêng tôi cũng kiếm được 4 tỉ trừ cả tiền đã đầu tư đi rồi, đéo ngờ nó nhanh đến vậy chưa đầy hơn tháng đâm tiền vào...nhưng còn 1 chuyện vào lúc này tôi cần làm và phải làm đó là Diệp...người vợ hờ bao năm qua của tôi...dù đã biết được tôi sẽ lấy vợ sau một đêm 2 đứa gọi điện...mặc dù em cố tỏ ra mạnh mẽ lúc đó nhưng tôi biết, em là người buồn nhất, tất cả mọi việc trong cuộc đời tôi thật sự tôi không muốn giấu Diệp, có nhưng tiếng lấc sau điện thoại, có những lời chúc phúc em nói không thành lời...nhưng tôi biết em cũng mong tôi hạnh phúc... vừa nhận được số tiền lớn , tôi chuyển luôn ¼ số tiền cho Diệp..với dòng tin nhắn có thể nói , dòng tin nhắn tình cảm cuối cùng để tôi có thể nói với em lúc đó.

“ Sắp sinh nhật em rồi, anh vừa gửi món quà tặng em, em đừng có chuyển lại, vì tất cả chỗ đó, coi như anh tặng dần ,sau mỗi ngày sinh nhật của em không có anh bên cạnh, có thể từ sau nay anh sẽ không còn nói lời yêu thương với em như trước nữa, nhưng anh không muốn người đàn ông em yêu thương, trở thành người lăng nhăng tồi tệ khi đã lấy vợ trong mắt em, không thể cùng nhau đi hết quãng đời này đó cũng là một điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời anh, giá như mình có thể gặp nhau sớm hơn thì đã khác em nhỉ, nhưng mọi chuyên đâu ai tính hết được phải không em,........................ cả đời này đó là điều nuối tiếc nhất với anh nhắn tiếp những lời này chắc anh lại khóc mất ^^, vậy những tháng năm sau này anh mong em cũng tìm được hạnh phúc, tìm một người yêu thương bảo vệ em, nếu có ai em phải cho anh duyệt trước đấy nhé, xem người đó có đủ tư cách ở bên người anh yêu không, vẫn như mọi năm, chúc em sắp tới sinh nhật vui vẻ, luôn xinh đẹp trong mắt, nhưng lần này đừng yêu anh nhiều hơn nhé ^^.
.............“

Tin nhắn còn dài hơn thế, nhưng lúc này với cảm xúc quay về tôi cũng chỉ nhớ được có vậy, chỉ nhớ nhắn xong mấy dòng tin, tâm trạng tôi khá buồn, à không thực sự rất buồn, vì Diệp vẫn mãi là cái gì đó đặc biệt trong cuộc đời tôi, nhưng tất cả đã qua rồi, giờ tôi sắp có gia đình mới, một người vợ yêu thương tôi hết mực, chờ đợi tôi suốt bao năm dài..tôi thật sự may mắn. Và tôi đã hứa với em sẽ không làm gì khiến em thất vọng, đoạn tình với Diệp là thứ cuối cùng còn vướng lại trong cuộc đời tôi...tôi không muốn cả 2 đều buồn vì chuyện đó............

Ngày cưới tôi, em cũng đến dự, đi cùng với đám anh B lẫn mình trong đoàn người, em vẫn cố vui cười nói chuyện, nhưng tôi biết sau cặp kính đen trên mặt, là đôi mắt sưng húp nên vì những giọt nước mắt, giọt nước mắt thấy người mình yêu được hạnh phúc, giọt nước mắt tiếc nuối vì kết thúc chuyện tình này.....tôi cũng vậy cố cười, 2 đứa cứ nhìn nhau rồi lặng lẽ gật đầu, mặc cho đôi mắt tôi vẫn cay cay như sắp trực trào nước mắt.....về sau phải thật hạnh phúc, thật hạnh phúc nhé Diệp...........

Yêu là giây phút
Hai người dưng tìm đến bên nhau
Không cần gì, chỉ cần trái tim rung động
Cần thêm một sự quan tâm
Còn thương
Là chung bước tiếp trên con đường
Sau bao khó khăn qua, vẫn luôn ở lại
Dù cho những lúc lầm lỗi
Không làm ta xa nhau
Tình yêu ấy là những đậm sâu
Cứa lên con tìm cô đơn mỗi đêm thâu
Tại vì mình là bạn không thể yêu
Này em có biết rằng
Còn một người chờ em nơi đó
Gió mang ngàn yêu thương nơi đây
Cất bước đi xa
Niềm nhớ thương trong đêm lạnh giá
Nỗi đau u sầu
Người ơi em có nhớ đến anh không?
Tiếng dương cầm ngân vang
Theo em khuất lối xa xăm
Nhìn bóng em tan theo làn mây
Chỉ còn những đắng cay
Tháng năm ngày dài chia đôi
Giấc mơ ngày nào xa xôi
............................................................



Rồi thế đó, ăn hỏi , rồi đám cưới 2 nhà tưng bừng, khách khắp nơi đổ về từ bắc đến nam, anh em bạn bè nhiệt tình đến chung vui, nhất là ông anh B bố tôi cũng coi ông như con ruột, coi như anh cả trong nhà, ông với bà linh về từ hôm ăn hỏi, chuẩn bị sắp xếp xe cộ đâu ra đấy, tiếp bạn tôi nhiệt tình, gặp ai cũng, cháu con nuôi bố Thuận anh trai thằng Phong :v , đấy bảo sao mấy chap đầu tôi nói anh B quan trọng trong cuộc đời tôi thế nào.

Nhìn Thương trong bộ váy cưới, lộng lẫy được tôi đặt may riêng, ngày hôm nay và cả cuộc đời này trong mắt tôi, em mãi là người đẹp nhất, kết thúc những sóng gió cuộc đời, với những cô nàng trong quá khứ, thì tôi cảm thấy tôi đã quá may mắn, khi phút giây này, người con gái đứng trước mặt tôi, đeo chiếc nhẫn cười này là em....cảm ơn vì tất cả, cảm ơn vì đã thuộc về nhau, tôi cũng đã thực hiện được lời hứa của mình khi xưa, “ Anh phải lấy em đấy, hứa đi “ tôi nở nụ cười hạnh phúc, chắc chắn cả đời này sẽ cho em hạnh phúc.
.....................
Về đến phòng ngủ cũng là kết thúc bữa tiệc, tôi chui lên giường người thì lâng lâng phê vì rượu,

  • Nào...cái tay...Thương quay ra cấu tôi một cái


  • Để anh ktra 2 mẹ con nào...............

và thế đó sau chuyến chụp ảnh cưới, Gia đình lại đón tin vui trước ngày hôn lễ, sự nghiệp, hôn nhân đến tận bây giờ đã đều viên mãn, sau 4 năm chúng tôi cũng đã 2 đứa, một trai một gái....Thương sau đám cưới cũng nghỉ hẳn về làm bà chủ trại lợn :v , rồi 2 vợ chồng với số vốn từ 2 già đình cho, cũng mở thêm 1 công ty nhỏ....Từ ngày cưới , Thương thì vẫn vậy, yêu thương tôi hết mình nhưng vẫn chưa bỏ được cái tính ghen tuông và kiểm soát, đại gia đi mẹc nhưng trong thẻ không bao giờ quá 10tr :v , nhưng với tôi giờ chẳng sao cả, miễn là lúc nào cũng hạnh phúc bên em là được rồi.....Thương thì thích trẻ con lắm, đang tính làm thêm đứa con gái nữa, ước mơ gia đình với đàn con, đông như đàn lợn :v...tôi cũng đến sợ....nhưng không sao kinh tế giờ vững rồi có một đội bóng thì cũng không vấn đề....................

Lời cuối của bộ truyện, cảm ơn tất cả anh em, suốt mấy tháng qua đã luôn ủng hộ, và đồng hành cùng tôi, câu truyện là 99% là thật, còn 1% là thay đổi, địa điểm và tên nhân vật cho phù hợp, có lẽ sắp tới khi rảnh tôi lại viết vài bộ nữa, coi như xả stress sau mỗi ngày làm việc, tuy còn nhiều thiếu sót, như sai chính tả, hay nhiều đoạn còn lủng củng, nhưng là bộ đầu tay, mà lại được đón nhận như vậy âu cũng là may mắn, khi các bạn đều ủng hộ nhiệt tình, một lần nữa gia đình xin cảm ơn các độc giả, nhớ ăn nhiều thịt lợn trong siêu thị, và mua hoa quả sạch, nông sản Tây Bắc, nhỡ đâu lại ủng hộ đúng cho tác giả :v, một lần nữa xin cảm ơn.

Nhà văn mới nhú : Trai miền núi tây bắc.
.........................................................
Đọc đi đọc lại truyện của a2 cũng 3 4 lần r. Với 1 thằng chim 28 năm chỉ để đái thì tiếc nuối nhất vẫn là Trang Anh. Chả phải chưa thịt được mà là vì lý do chia tay. Chia tay vì cả hai nhận ra nên chia tay chứ chia tay vì gia đình như chuyện của Mây với viet2020 thì chả còn gì tiếc nuối hơn
 

anhkkt123

Yếu sinh lý
hải phòng nào @@ ,em mua cái nhà 1 ở hn, 1 cái trong tp hcm, để tiên đi lại làm việc, em Diệp tao đi con mec c200 trắng , trên xe có treo hình 2 bàn tay đan vào nhau, là tay tao và tay ẻm ngày xưa, tên thật thì không phải Diệp, bắt đầu bằng chữ T . nói thế thôi nhé. gác lại em Diệp ơ đây.
đm, m có thể bớt chút tinh trùng cho Diệp có đứa nương tựa mà cũng gọi là bớt cô đơn đc không :( đọc liền 140 trang fan Thương nhưng thương Diệp vãi, bh nhiều tiền nhưng chắc cô đơn lắm 😂😂
p/s: cảm ơn truyện của m nhé.chỉ dám like âm thầm tới bh ms dám comment =))
Chúc gia đình m viên mãn hạnh phúc!
 
Bên trên