• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

Long115

Yếu sinh lý
Lặn giờ mới lên dm chúc mừng gia đình ông a nhé ending quá tuyệt
Mà trc hỏi ông anh chỗ tập gym trên Thái Nguyên mà chưa nhận dc phản hồi T.T
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Lặn giờ mới lên dm chúc mừng gia đình ông a nhé ending quá tuyệt
Mà trc hỏi ông anh chỗ tập gym trên Thái Nguyên mà chưa nhận dc phản hồi T.T
tao về cả chục năm rồi giờ nhiêu phòng mới lắm, tìm thằng pt nào uy tín mà tập, không lên youtube tìm các bài rồi làm theo cố gắng chuẩn động tác, kèm theo ăn uống nữa nhé, tập đéo ăn là đéo dc đâu, với ít đi đóng gạch thôi ko thiếu kẽm :v
 

yeulachick

Yếu sinh lý
mày nghĩ vợ tao lại đơn gian thế :v , đéo kể kiểu gì nó cũng tra ra được thôi, thà khai trước còn hơn để nó biết nó còn đay nghiến nhiều hơn :v
Mày cứ phải giữ kín nhiều vào , thi thoảng vui lại kể ra kỷ niệm với 1 em nyc nó mới tạo ra cảm giác tò mò cho vk. Cuộc đời vk ck phải có sự khám phá về nhau mới tạo ra được cái hay . Như vk tao thi thoảng tao lại kể 1 chuyện vs nyc mà vk nó cứ cười r bảo ghê nhỉ … cứ bắt kể thật nhiều :)) , tao càng kể ít để kích thích sự tò mò của đàn bà
 

traihomong123

Yếu sinh lý
Thằng nào cho t xin trang thằng thớt vs Diệp bem nhau lần đầu dc k. Làm biếng lội lại quá. Trước đọc phần đó hứng quá hứng giờ muốn đọc lại
 

dragon85

Yếu sinh lý
Cập nhật mới anh em ơi
.................................................................

Sau cơn mưa trời sáng, nhưng khung cảnh hoang tàn sau cơn mưa lớn tối qua, cái sân nhỏ nhập tràn lá cây rác ở các nơi thổi về đọng lại, tôi thức dậy người vẫn còn nâng nâng khèm theo chút mệt mỏi như thiếu ngủ, đêm qua hứng quá thức dậy lại làm thêm 2 cái nữa, Thanh Thanh cũng dậy từ sớm, lấy tạm thêm chiếc áo khoác ngoài của tôi, nhanh nhanh về chuẩn bị đồ đạc lên trường, tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, những ánh nắng bắt đầu lọt qua những tán lá chiếu vào phòng, nhớ lại về những chuyện tối qua, bất giác nở nụ cười rồi lại suy tư, ngủ với nhau rồi nhưng chưa chắc phải là yêu, chỉ là cảm xúc nhất thời của cả hai nhưng có lẽ tôi sẽ quan tâm và tìm hiểu Thanh Thanh nhiều hơn..tôi mở cái cửa vươn cái vai dài đón nhứng ánh nắng mặt trời.

  • Thằng cứt, mấy giờ rồi cầm đồ ra vệ sinh xóm nhanh lên.....tiếng bà chị Linh đang cầm cái chổi quét lại nối đi ở hành lang

  • Ơ chị về lúc nào đấy, đợi em đánh răng đã chứ.

Tôi chạy nhanh vào nhà tắm cũng qua loa 1 chút rồi xách cái chổi ra hòa cùng mấy anh em xóm trọ.

  • Chị Linh ơi, tối qua anh Phong dẫn người yêu mới về đấy, thế mà chị không ở nhà......
tiếng thằng cu em thuê lại cái phòng cũ anh B bắt đâu chim lợn.

  • Con nào, đi vespa hay đi click.

  • Đi click chị ạ.

  • Ơ cái thằng này lại luyên thuyên tao lại gõ cho bây giờ.

  • Có phải cái chị xinh xinh, sáng nay tao mở cổng cho không Minh.

  • Đúng rồi, chị đấy đấy, anh Phong toàn yêu chị xinh không.

Bà Linh dừng cái cái tay đang quét đám lá lại, đưa anh mắt nhìn về phía tôi với vẻ châm chọc.

  • Đấy tao bảo mà, bạn em.....bạn em mà lại ngủ qua đêm :v, Anh B ơi ra xem thằng em zai anh này.

  • Ơ cái bà này luyên thuyên, mưa to thế thì trả cho ngủ nhờ lại.

  • Thế hôm qua sao mày không sang phòng tao ngủ, cho con bé nó ngủ phòng mày, thôi tao biết thừa cái tính anh em nhà mày.

  • Ơ này, nó có tí huyết nào của anh trong người đâu, riêng anh gặp gái xinh là chỉ có quay mặt đi thẳng.
Ông B nhăn nhăn nhở đi từ cái cầu thang xuống, dơ cái ngón cái về phía tôi , ông tiến lại gần rồi khẽ hỏi.

  • Thế nào, tối qua có bẹp bep không :v

  • Gì, anh vớ vẩn, em người đẹp đạo đức.
.............................................

Rồi cứ thế, cả xóm trọ lại có thêm câu truyện để đi kể.
Sau cái đêm hôm đó, tôi với Thanh Thanh nhắn tin nói chuyện nhiều hơn, mối quan hệ này đã trên cả mức tình bạn, nhưng thiếu mỗi cái câu mở lời tới từ cả 2. Thanh Thanh cùng cán bộ giáo viên trường đi thăm quan Huế 1 tuần trong đợt nghỉ hè, tôi thì vẫn miệt mài lên trường vì còn nợ một số môn, từ đêm mưa tôi cũng chưa nhắn tin cho Thủy, Thủy thì mấy hôm đó cũng bận nghe nói bà ngoại ốm đi viện vào chăm mấy hôm, nhưng tôi vẫn còn nhớ cái món quà, mấy hôm trước tôi đã mua để tặng bù sinh nhật.
Vừa về phòng tôi nhắn ngay cho Thủy cái tin.

  • Nay bà ra viên chưa, có bân không ^^

  • Bà ra từ hôm qua rồi, sao nay mới thấy nhắn cho Thủy.

  • Mấy hôm bận quá, nay rảnh tính rủ Thủy đi chơi.

  • Tối nay á, tối nay Thủy đi sinh nhật ban rồi.

  • Thế vậy thôi để hôm khác vậy ^^

  • Oke thế để lần sau nhé ^^.

Nhắn xong tôi cắm sạc lại chiếc điện thoại, rồi quay người tính sang phòng anh B báo cơm.
Trời vào hè đã hơn 5h chiều rồi vẫn còn oi nóng, dẫy trọ cũng chỉ còn vài người vì sinh viên hầu hết đã về nhà.

  • Nay nhà ăn gì đấy, thừa cơm không chị.

  • Gớm báo cơm thì nói mẹ ra, bầy đặt thừa cơm không.

  • Hehe, thế nấu em ăn với nhé, lười nấu quá.

  • Thế cái con hay đến nấu cho đớp đâu rồi, không gọi sang mà chơi trò gia đình .

  • Đi nghỉ mát rồi, nên nay vẫn phải ăn trực :v

  • Yêu nhau rồi à, lúc nào nó về rủ nó đi làm bữa, tao xem duyệt được không, lần trước tao chưa kịp cảm nhận .

  • Gớm lần trước mà chị bon mồm chắc em chết.

  • Thế nhé, em về tắm phát.

Nói xong tôi chạy tót về phòng, thả mình trong làn nước mát lạnh xua tan đi cái nóng mùa hè, xong đâu đó lại chạy ra đầu ngõ làm két bia mới vứt lại vào phòng anh B, nằm ngắm mấy tấm ảnh Thanh Thanh mới gửi về đợi bà chị nấu cơm xong rồi sang chén, tôi cứ miên man suy nghĩ có nên tỏ tình với Thanh Thanh không....
Reng...... tiếng chuông điện thoại đến làm cắt ngang dòng suy nghĩ..

  • Alo zai đẹp đang làm gì đấy, cơm nước gì chưa.

  • Em chưa, đang nằm ở phòng thôi.

  • Đi chơi với chị không.

  • Có vụ gì à.

  • Không tự nhiên buồn, nên rủ đi cùng thôi, thế có rảnh không.

  • Oke, thế chị đang ở đâu em qua luôn.
..........................
Thay lại bộ quần áo cho lịch sự xịt thêm tí nước hoa, tôi dắt nhanh con SH ra khỏi phòng không quên cầm thêm 1 chiếc nón bảo hiểm.

  • Em có việc đột xuất, anh chị cứ ăn cơm đi nhé....... Vừa dắt xe qua, tôi thò miệng vào phòng anh B nói với chị Linh

  • Dmm cơm nước xong mẹ rồi còn đi đâu.

  • Có việc gấp, thế nhé cứ phần cơm, tối đói về em ăn sau hehe

Nói rồi tôi phóng đi đằng sau là những lời càm ràm vẫn chưa rứt từ cái mồn quang qoác của bà chị.
Tôi cũng không ngờ chỗ chị ở lại gần xóm trọ tôi tới vậy, lượn qua đường tròn Mỏ Bạch, tôi rẽ sang con ngõ nhỏ dấn vào trung cư Tiến Bộ, đỗ lại ngay trước phòng bảo vệ tôi rút điện thoại ra gọi cho chị.

  • Em ngoài cổng chỗ ngõ LanChi đi vào này, chị xuống chưa.

  • Ơ nhanh thế, thế đợi chị chút, chị xuống luôn.

.....
Vẫn còn ấn tượng lần đầu gặp gỡ, chị gái xinh đẹp quyến rũ trong chiếc váy body thân hình tuyệt mỹ, nghĩ đến thôi cũng đã nóng hết cả người, ngồi trên yên xe cũng cỡ 20p đợi, làm tôt sốt cả ruột, tôi chốc chốc lại dơ điện thoại lên xem giờ, rồi cũng định gọi xem nhưng ngại lên lại thôi.

  • Đây rồi.....

Tiếng chị từ xa, vẫy vẫy cái tay, trong khi tôi đang cúi mặt xuống chiếc điện thoại bỗng giật mình ngước lên, cô gái xinh xắn trong chiếc áo thun rộng màu trắng, bên dưới chiếc quần sooc ngắn phô diễn cặp chân dài mìn màng trắng muốt, tóc được buộc gọn gàng đằng sau khiến tôi khá nhạc nhiên, chị khác thật, từ cách makeup, cách tạo hình, nếu chỉ nhìn lướt qua thì chắc hẳn tôi đã không nhận ra chị, thoạt nhìn nếu không biết được tuổi chị chắc hẳn tôi đoán cô gái trước mặt tầm 18 19t.

  • Cười gì, đợi có lâu không, tưởng em ở xa nên gọi trước ai biết sang nhanh thế, vội trang điểm qua qua tí .

  • Tại nhìn chị khác quá xuýt tưởng em gái nhỏ nào.

  • Khác lắm không, nay trang điểm nhẹ nhàng hihi.

  • Một chút..nhưng vẫn xinh.....

Chị bĩu cái môi nhỏ, lên rồi cúi người xuống ý muốn tôi đội cái mũ bảo hiểm lên đầu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của chị tôi nở một nụ cười rồi, đặt nhẹ cái mũ bảo hiểm cài luôn cái quai mũ cho chị...


  • Nay chị thích đi đâu.

  • Đi ăn ốc đi, ra Vân Béo tự nhiên thèm thế.

Nói rồi tôi cũng phóng xe đi, trên con đường, với các ánh đèn đã sáng của thành phố, chúng tôi hoa người vào dòng xe vẫn còn tấp nập, chị khẽ rích người lại gần, cánh tay ôm vòng qua eo tôi, cám giác như đôi tình nhân trong một buổi đi chơi hẹn hò.
  • Làm tí cồn với chân gà không...chị quay ra nhìn tôi cười hỏi.

  • Khiếp sâu rượu à, uống em vướng gì đâu..

Nói xong chị cười, vẫy vẫy cánh tay gọi nhân viên, quán ốc này khá nổi tiếng, ngày đầu xuống tôi còn cảm thấy choáng, khi cái quán bác ốc thôi mà to rộng kinh khủng, nhân viên thì dùng mic gọi qua loa để thông báo.
Đồ đã lên, tôi với chị cũng bắt đầu cân tửu, chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ, chia sẻ với nhau những điều chưa biết, ví dụ như cái tên thật của chị Quỳnh Diệp, chị hơn tôi có 2 tuổi, chắc tại hôm gặp cách makeup của chị khiến chị nhìn chững chạc hơn.

  • Phong đừng gọi chị nữa được không, gọi tên đi chị nghe già chết...chi đưa cái chén nhỏ lên khua trước mặt

  • Được không, thế oke Diệp nhé....tôi khẽ cười rồi đưa cái chén lên chạm cái.

Có tí cồn trong người, khiến cái má của chị cũng hồng lên càng đáng yêu hơn bao giờ hết, nói là cân tửu, thực ra cũng chỉ vài chén rượu ngô, trong cái chai nhỏ.


  • Giờ mình đi đâu....vừa dắt xe ra khỏi quán tối ngoái đầu hỏi .

  • Đi xem phim đi.

  • Xem ở đâu hehe.

  • Ra rap chỗ beta ý.

  • Phong chưa đi xem phim bao giờ.

  • Thật á, tưởng phải đưa mấy em đi xem rồi chứ hehe, thế đi thôi, ra đầu z115 đầu rẽ vào Thông tin ý.

Tôi gật gật cái đấu rồi di chuyển, sau mấy chén rượu tôi cảm thấy nói chuyện với Diệp khá hợp, Diệp khá năng động hoạt bát, có chút gì đó khá đáng yêu của giống như mấy em teen 12 hay năm đầu đại học, khác hẳn với vẻ kiêu sang quyến rũ, mê hoặc lần đầu, dường như tôi đang tiếp xúc với nhân cách thứ 2 của Diệp vậy. Ra đến rap thì vẫn chưa đến giờ chiếu bộ phim mà Diệp thích, nên chúng tôi lại quay lại trục đường Lương Ngọc Quyến, Diệp dẫn tôi lượn lờ mấy shop quần áo, mua một chút rồi đợi đến giờ chiếu thì quay lại.

  • Bộ này đẹp không....Diệp bước ra với chiếc đầm trắng.

Tôi nhìn Diệp đứng trước cái gương đang xoay người ngắm nghía, thì cũng gật nhé cái đầu, đôi mắt thì vẫn dính chặt lấy cái thân hình ấy.

  • Đẹp, bộ nào thử cũng đẹp

  • Ều nói thế mà cũng nói...Diệp xoay người bĩu cái môi rồi lại nở nụ cười nhìn tôi.

  • Người yêu chị nói đúng đấy, em thấy chị là khách hàng đầu tiên mà qua nhà em thử đồ, bộ nào mặc vào cũng thấy xinh hết....bé nhân viên đứng cạnh cũng bắt đầu nhanh nhảu tâng bốc.
Nhưng thật ra bé nó nói cũng đúng mà, với cái thân hình khuân mặt này, thì ăn đứt mấy em hot girl đang nổi trên mạng, thấy bé nhân viên nghĩ tôi với Diệp là một cặp, thì Diệp cũng cười rồi quay sang nói với tôi.

  • Thế chồng thích em mặc bộ nào hơn.

Tôi khẽ cười, liếm nhẹ đôi môi, rồi quay sang bảo với đứa nhân viên.

  • Em gói lại hết mấy bộ vợ anh vừa thử cho anh.

Thấy thế Diệp bắt đầu cản lại.

  • Ơ mua 1 2 bộ thôi....

Tôi quay sang nhìn Diệp cười.

  • Bộ nào anh cũng thấy đẹp, nên vợ cứ mặc hết đi.

Rồi tôi rút cái thẻ đưa nhanh cho bé nhân viên đi thanh toán.

Dù có chút cản lại, cũng bảo để Diệp tự trả nhưng tôi nhất quyết đòi mua tặng Diệp.

  • Chồng chị chiều chị thật đấy, em ít thấy ông chồng nào dẫn vợ đi mua quần áo như này đâu, mà nhìn anh chị trẻ thế này đã lấy nhau rồi á.

Nghe được câu nói của bé nhân viên Diệp cũng cười toét miệng, rồi tay vờ xoa xoa lên cái bụng.

  • Tại có em bé đấy :v

Câu nói của Diệp cũng làm tôi phì cười lắc đầu, sau đó cũng sắp đến giờ chiếu phim chúng tôi lại quay lại xuống rạp.
Tôi nhớ bộ phim hôm đó là Minons một bộ phim hoạt hình, cũng khá hay, tuy không hay xem phim ảnh nhiều, nhưng nhìn thấy Diệp rất hào hứng, chăm chú xem tôi cũng bị cuốn theo từ lúc nào. Bộ phim kéo dài hơn 90p, ra đến ngoài rap cũng đã hơn 11h, trên con phố vẫn đông người, Dương như bây giờ mới là thời gian hoạt động chính của thanh niên, sau cái oi nóng của ban ngày mùa hè, chúng tôi tạt qua Nhân Ca quán ăn đêm trên đường Hoàng Văn Thụ, làm bát phở trứng tràng, vì mấy con ốc cái chân gà chưa làm đầy cái bụng của mình.

  • Giờ muốn đi đâu nữa không... tôi khẽ hỏi.

  • Lượn một vòng tròn đi, cho tiêu phở đã rồi về.

Rồi cứ thế, tôi với Diệp lang thang hết một vòng quanh các trục đường chính của TP Thái Nguyên, thoáng phảng mùi hoa sữa trên đường rộng, chác cây nào nở sớm, thường tháng 9 khu này các cây mới đồng loạt nở, ở phía sau Diệp khẽ ngẩng đâu mắt nhắm lại cái mũi hít thật mạnh.

  • Hoa sữa , thơm nhỉ.... hít hà xong Diệp lại cúi người khẽ tựa đầu vào vai tôi nói.

  • Uhm thơm nhưng nhiều người không ngửi được, Diệp thích mùi hoa sữa à.

  • Lúc đầu không thích, xưa trước nhà có cây muốn chặt đi, sau nay xuống dưới này học thình thoảng thấy mùi hoa sữa lại nhớ nhà, thì lại bắt đầu thích.

Nói xong không khí bắt đầu im lặng lại, dường như có chút gì đó hơi buồn trong giọng nói của Diệp, tôi cảm nhận được điều đó.
Dừng lại trước cổng khu chung cư, tôi đưa Diệp mấy cái túi đồ rồi treo lại cái mũ bảo hiểm.

  • Về nhá, lúc nào đi muốn đi chơi thì gọi Phong

  • Uhm ...Diệp nhoẻn cái miệng lên cười gật đầu, rồi quay đầu lại phía tòa nhà.
....................
Đi được vài bước Diệp lại quay đầu lại khi tôi chuẩn bị nổ máy rời đi.

  • Hay lên nhà ngồi chơi tí không... rồi đôi khẽ mím, ánh mắt như gọi mời.

Tôi cũng chỉ chờ có vậy, nhanh chóng dắt xe theo sau Diệp luôn mà không cần trả lời.

Căn hộ cũng không to lắm, nhưng cũng đủ để thoái mái cho 1 người sinh hoạt, phòng đâu tiên là phòng khách cũng là phòng bếp, có một cái bàn nhỏ ở giữa đủ để 4 người ngồi, trên bàn còn có lọ hoa tươi, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, cạnh đó là 1 phòng ngủ đối diện là nhà vệ sinh, tuy nhỏ nhưng khá ấm cúng đầy đủ, cất tạm mấy túi đồ tôi vừa mua lên chiếc bàn, tôi khẽ tiến lại phía Diệp, tay vòng qua eo ôm chặt, Diệp khẽ cười mỉm, quay người lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi.

  • Cảm ơn Phong nhé, tôi nay đi chơi vui lắm... Diệp khẽ nói.

Tôi nở một nụ cười, rồi càng ôm chặt Diệp hơn, đôi môi lại tìm đến nơi thơm ngọt của Diệp mà mút mát.
Được một lúc Diệp khẽ đẩy nhẹ người tôi ra rồi cười.

  • Đi tắm đã, người toàn mùi gì không này... rồi tay lại kéo tôi về phía nhà vệ sinh.

Rồi 2 cơ thể lại trần chuồng phô bây trước mặt nhau, tuy không phải lần đầu tắm chung, nhưng cái cơ thể này của Diệp khiến tôi không thể rời mắt, thằng em đã cứng ngắc ngóc cái đầu lên từ bao giờ, thấy thế Diệp khẽ cười, lấy chút sữa tắm lên bàn tay rồi cứ thế vuột nhẹ lên thằng nhỏ mà kỳ cọ, bàn tay tôi thì không ngừng vân vê 2 quả bưởi căng mọng, mềm mịn, trơn trượt vì dầu tắm, cứ thế đôi môi lại cuốn lấy nhau mà mút mát. Chỉ còn lại tiếng tí tách rơi của những giọt nước vòi hoa sen.

  • Tối nay Phong ở đây với Diệp nhé....Diệp nói

Tôi khẽ cười gật đầu, ở chứ về thế đéo nào được, trong đầu tôi nghĩ như vậy. Sau một hồi vật vã nhẹ nhàng trong nhà tắm, tôi với Diệp cũng thoát ra được, chúng tôi cứ thế lau người cho nhau, rồi nhanh sang phòng ngủ trùm chăn lại.
Cảm nhận sự ấm áp của da thịt, 2 con người cứ cuốn lấy nhau trong nhục dục bản năng, sau một hồi mút mát mơn trớn, tôi dừng lại tính tìm cái bao cao su trong cái ví của mình, dường như hiểu ý, Diệp kéo tôi lại ghé tai tôi nói nhỏ.

  • Trần đi, Diệp vừa hết xong.

Do cơn hứng tình quá độ, tôi cũng chẳng nghĩ gì, quẹt nhẹ cái đầu khấc trước cái cửa mình rồi dần dần đưa vào, rồi cứ thế chúng tôi cuốn lấy nhau đủ tư thế, cảm giác thăng hoa sung sướng tột độ, sự dâm đang trên giường của Diệp làm tôi đê mê, nhưng tiếng rên khẩu dâm hứng tình, những cái vuốt ve mơn trớn , trong những người phụ nữ đi qua đời tôi, thì chắc chắn Diệp là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên giường đối với tôi. chúng tôi cứ thế đưa nhau qua hết các cung bậc của cảm xúc, rồi nằm vật xuống sau hơn 40 phút đồng hồ chiến đấu thăng hoa, Diệp nằm sát lại, nghiêng người xoa xoa cái cơ bụng 6 múi của tôi, cánh tay tôi đang kê dưới cái cổ trắng ngần của Diệp cũng đưa lên xoa xoa nhẹ lên tấm lưng mềm mại.

  • Phong có coi thương Diệp không....Diệp khẽ hỏi nhỏ...rồi đưa cái khuân mặt của mình hướng lên, đôi mắt to tròn nhìn tôi.

  • Không, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình mà.

Rồi Diệp bắt đầu tâm sự
Diệp sinh ra tại một thôn nhỏ của Tuyên Quang, bố mẹ mất sau một vụ tai nạn xe, sống với ông bà từ năm lớp 11, sau đó thi đỗ trường văn hóa nghệ thuật Việt Bắc nên xuống đây học, đầu năm nhất cũng yêu 1 thằng Tuyên Quang, thằng đấy cũng là người đâu tiên của Diệp, yêu nhau được mấy tháng, xong trong một lần đi ăn uống cùng đám bạn, nó và bạn của nó chuốc say Diệp rồi làm nhục, kể từ đó Diệp ít khi về quê, đến năm thứ 3 dưới này chơi bời theo 1 chị trong trường, rồi bị chăn dắt vào con đường làm gái, nhưng thường chỉ đi tiếp mấy thằng đại gia lắm tiền, chứ không phải khách nào cũng đi, rồi đến rồi cuối năm ấy Diệp quen được một thằng dưới Hà Nội trong một dịp đi hát phòng trà, mới đầu thì nó cũng tử tế yêu chiều, mua cả căn chung cư này cho Diệp, cứ cuối tuần lại về gặp, được một thời gian phát hiện ra nó có vợ rồi, xong vợ nó kéo người sang Thái Nguyên đánh ghen rồi từ đó không liên lạc, Diệp cũng không làm nghề này nữa nhưng được cái khác trước kia hay gọi điện lên chuyển sang mua giới, làm chung với ông anh hôm trước gọi điện.... nghe xong nhưng lời tâm sự của Diệp, tôi cũng phần nào hiểu thêm được hoàn cảnh.

  • Hay Diệp bỏ đi, nhớ đâu một ngày bị túm thì sao..tôi hỏi nhỏ.

Diệp khẽ cười

  • cũng đinh bỏ mấy lần rồi, cơ mà đợi đủ vốn, đang tích tiền mua giới với tiền đi hát, mở cái shop quần áo riêng, thi thoảng có tiền thì gửi về lo cho ông bà ở nhà đã rồi mới nghỉ.

  • Còn thiếu nhiều không.

  • Cỡ 500, 600 trăm, giờ mới có hơn 400 chỉ đủ tiền thuê cửa hàng.

  • Thế để chỗ còn lại Phong.

  • xí sinh viên làm thêm thì lấy đâu ra tiền...Diệp khẽ cười.

Tôi không nói gì, quay người sang với lấy chiếc điện thoại, mở cái tin nhắn thông báo số dư mới nhất đưa cho Diệp xem, Diệp cầm lấy cái điện thoại, có vẻ như không tin vào mắt mình bởi những con số, số dư trong đó là số tiên tôi tích kiệm nhiều năm, cùng với tiền đầu năm bán con vios ông già chuyển thẳng cho bảo hết năm cuối về thì thích mua xe gì khác thì mua sau.

  • Lấy đâu ra nhiều thế, giàu thế này còn đi làm thêm làm gì.

  • Tiền tích kiệm với đi làm thêm mấy năm đấy, đi làm quen rồi bỏ không chịu được hehe.

  • Phong cho Diệp mượn thật á.....Diệp nói nhỏ, giọng vẫn có cái gì đó như hoài nghi.

  • Thật coi như góp vốn đầu tư đi, có lãi chia cho Phong là được rồi 😀

Diệp vẫn những câu hỏi , thật á...có thật không....lúc đó tôi cũng chỉ biết cười gật đầu, trong niềm vui sướng của Diệp, tôi cũng chưa kể cho Diệp về gia đình tôi, hay những cô gái sau này bên tôi cũng vậy, tôi không muốn mang cái mác thiếu gia phố núi ra để có được tình cảm của ai hết, nhưng việc bỏ ra một số tiền khá lớn, thức ra là rất lớn đầu tiên cho một người con gái, mà mới chỉ 2 lần gặp, còn có cuộc đời như vậy thì chắc hẳn ít ai làm được, tôi thì không nằm trong số đó, nhưng giờ nghĩ lại cũng may cho cuộc đời không đặt niềm tin sai chỗ.

Bỗng nhiên tiếng sụt sùi của Diệp làm tôi tự nhiên lúng túng.

  • Sao, lại làm sao.... khẽ cúi mặt xuống, tay đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt đang đọng trực trào rơi trên khuân mặt Diệp

  • Không....không sao cả, chỉ là chưa ai tốt với Diệp như thế, những người khác đến với Diệp không vì cái này thì vì cái khác....... sao Phong lại tin Diệp cho Diệp mượn số tiền lớn thế.

“ những người khác đến với Diệp không vì cái này thì vì cái khác” câu nói của Diệp khiến tôi lại suy nghĩ, thực ra tôi bên Diệp là vì gì, vì bản năng giống loài, hay bị thu hút bởi sự xinh đẹp của Diệp, hay tôi cũng chỉ như người đàn ông mua căn chung cư này cho Diệp, đến bên Diệp lúc cần thỏa mãn trong khi đã có gia đình người yêu. Mặc dù hồi tối tôi cũng kể về việc đang quen biết cũng phát sinh tình cảm với Thanh Thanh, nhưng Diệp vẫn mặc kệ, chủ động mời gọi tôi như vậy.

  • Không biết, chắc tại lần đầu đã có cảm tình với Diệp rồi.

Diệp khẽ rúc nhẹ lại, đầu ghì sát vào người tôi.

  • Cảm ơn Phong nhé... tiếng nói pha chút nghẹn ngào, cô gái đẹp trong vòng tay tôi lúc này, tự nhiên cho tôi một cái cảm giác sẵn sàng che chở.

......................................
Long lanh sương ru trong đêm một màu mắt nâu
Ánh mắt ấy vẫn chất chứa cả trời ước mơ
Anh mơ ta trong tay nhau mình lại như chưa từng xa cách
Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi
Cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em
gầy Cho anh yêu em hơn xưa ngày buồn đã qua lại có nhau.

.........................................................

Sáng nắng mặt trời chiếu qua cái màn trước cửa sổ phòng ngủ làm sáng bừng cả một góc, tôi vươn người tỉnh dậy, cơ thể có chút hơi mất sức sau 2 cái tối qua, nhìn cô gái vẫn nép bên cạnh, bất giác tôi mỉm cười, khuân mặt này thật đẹp dù không có lớp makeup thì vẫn đẹp, có chút gì đó khiến tôi luôn mê mẩn cho đến tận bây giờ. Thấy tôi ngồi dậy Diệp cũng tỉnh giấc, nheo cái mắt mở chiếc điện thoại xem mấy giờ, rồi lại ôm chầm lấy cái bụng tôi.
  • Sớm mà, nằm tí nữa đi... cái giọng có chút gì đó mè nheo.

  • dậy thôi đi, ăn sáng còn đi xem cửa hàng.

vừa nói dứt câu, Diệp mở mắt to, dụi dụi mấy cái rồi rồi nhìn về phía tôi, có chút ngạc nhiên vì câu nói của tôi, có vẻ như không ngờ tới tôi lại hành động nhanh như vậy.
Tôi là vậy thấm nhuần câu nói của ông già, đã không làm thì thôi, chứ có suy nghĩ làm rồi thì làm luôn, làm dứt khoát, tự tin vào bản thân mà hành động, thất bại thì coi là bài học, nên tôi cũng chẳng mất nhiều thời gian suy nghĩ mấy chuyện khác hay lo sợ gì đó.

Tôi khẽ hôn lên trán Diệp rồi, cả 2 kéo nhau vào nhà vệ sinh..

Sau khi ăn sáng thì hơn nửa ngày hôm đó, chúng tôi đi khắp các con đường đông người qua lại nhất của thành phố để tìm địa điểm, ưu tiên số một là khu gần sư phạm, hoặc khu bệnh viện. tìm kiếm cả buổi sáng, chúng tôi cũng ưng ý 2,3 địa điểm nhưng vì một số lý do nhỏ mà 2 đứa khảo sát xong rồi về bàn bạc lại mới đưa ra quyết định, chiều về đến nhà, tôi với Diệp bắt đầu tìm mối hàng quần áo, vì có dự định từ trước lên vấn đề này Diệp cũng tìm hiểu và lắm rõ, bàn bạc đâu đến đấy 2 đứa lại ôm nhau nằm dài trên chiếc giường phòng ngủ, có lẽ đây sẽ là hành trang mới trong cuộc đời của Diệp, cũng như cuộc đời của tôi.
( Còn tiếp )

p/s: sorry anh em lô hàng máy móc chuyển về có vấn đề nên giờ mới đăng một chút cho anh em đỡ hóng, hôm qua với hôm nay tiếp mấy thằng kỹ thuật Trung Quốc mệt vlz, giờ mới lên gặp anh em được, cảm ơn anh em đã đợi, mai là lại bắt đầu viết đều được rồi.
Tml này cũng thành thổ địa Thái Nguyên r đấy , toàn các địa điểm huyền thoại :)) ,Vân béo giờ vỡ nợ ,Nhân K Hvt giờ ko biết đi đâu
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Sau khi bộ truyện “ Cuộc đời tao " tạm kết thúc, tao lại dẫn chúng mày đến với một cuộc đời mới, cuộc đời của 1 thằng đéo quen biết gì, chỉ là nó âm thầm đọc câu truyện của tao, nó thấy hợp với tao nên đề nghị và nhờ tao kề giúp nó, kể lại câu truyện của bản thân mình theo văn phong 2 xu của tao, chúng mày rảnh thì có thể vào đọc để hiểu thêm những mảnh đời khác, cuộc sống khác, nhiều màu sắc hơn ở cái thế giới này...và bộ truyện mới, đéo biết lấy tên gì, thôi thì tao đặt tạm cái tên.. truyện

Cuộc đời nó “

Chương 1 : Những ngày ấu thơ.

Chap1 :

Tôi thì không đẹp trai hào hoa, cũng như giàu có như thằng Phong, nhưng khi đọc xong bộ truyện của nó, tôi cũng đã có lúc ước ao được như nó, hạnh phúc, có một cuộc sống với hàng tá các cô vây quanh, đặc biệt là một gia đình đầy đủ ........
...........
Tôi lớn lên ở một bản nghèo, chắc cũng chẳng xa chỗ thằng phong ở là mấy, nơi dân bản trồng ngô trên những ngọn núi, ngọn đồi cao và dốc, ánh mặt trời chiếu rọi xuống không một bóng mát, Tôi cũng chẳng nhớ đã lớn lên như nào, chỉ nhớ trận lũ lịch sử đó, đã cuốn trôi tất cả, nhất là những người tôi yêu thương nhất.... tôi thành trẻ mồ côi, lớn nên trong ngôi trường bán trú dân tộc của huyện.. cứ thình thoảng cuối tháng chú tôi lại xuống thăm, mang cho hộp ruốc, ít muối vừng, mặc dù ở đây cũng trả thiếu thốn gì cả, lại có tiền trợ cấp của nhà nước. Người đặc biệt với tôi lúc đó chỉ còn lại chú Út, chú Út tôi năm đó 38 tuổi, ngày đó ông là công nhân của nhà máy đường, cái đêm mưa lũ, ông trực dây chuyền nhà máy nên thoát được, nhà cửa vợ con thì cũng trôi theo dòng lũ . Ông xin cho tôi vào trong trường dân tộc của huyện, một phần vì tôi còn nhỏ, một phần là ông còn công việc không thể lúc nào cũng chăm chút cẩn thận cho thằng cháu mới học lớp 5 của mình được. Cứ tưởng sẽ được êm đềm những tháng ngày sau, thì một lần nữa ông trời lại lấy nốt người thần yêu cuối cùng của tôi, chú tôi gặp tai nạn trên đường đi thăm tôi vào một ngày chủ nhật, cảnh thằng bé bơ vơ cạnh chiếc quan tài khóc rống lên như đã mất tất cả, hàng xóm, bạn bè của chú tôi ai cũng xót xa, không biết thằng bé sau này như nào, vào trại trẻ mồ côi hay lại tìm kiếm một người họ hàng xa nào đó để xin ở, chỉ đến khi cái ánh sáng từ bàn tay người phụ nữ, mà cả cuộc đời này tôi mãi không quên ơn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, thì cuộc sống mới sang một trang mới...mẹ nuôi tôi.....mẹ nuôi tôi cũng làm ở nhà máy đường, lúc ông chú còn sống thì rất thân, biết được hoàn cảnh của tôi nên nhận xin tôi về làm con nuôi, mẹ tôi thì có một mình, chồng thì mất do ung thư, không tính chuyện đi bước nữa, nên cũng muốn có một đứa con để về già đỡ đần, thấy tôi cũng thông minh sáng sủa, cái ngày gặp ở đám ma thấy tôi khóc, bà thương quá, thấy hoàn cảnh như vậy nên xin nhận tôi làm con nuôi. Vậy là tôi lại có gia đình mới...tôi được chuyển về ngôi trường gần nhà, cũng chẳng xa nhà máy là mấy, mẹ tôi thì làm tổ hành chính, nên 2 mẹ con cũng sống thoải mái.
Cuộc sống 2 mẹ con từ đó cứ êm đềm trôi qua.... à quên chưa giới thiệu tôi là Khánh, Hoàng Bảo Khánh, năm nay cũng 3x..cũng đi được hơn 1/3 đời người rồi nhưng vẫn bấp bênh trong cuộc sống......
Cô gái đầu tiên tôi thích, mà không biết có phải là thích hay chỉ là ấn tượng, cô gái đó tên Thảo, ngày đó thì chắc nên gọi là cô bé, vì lúc đó tôi còn nhỏ, tôi gặp trong chuyến du lịch của công ty mẹ tôi vào mùa hè năm tôi lớp 7, mà cũng đéo hiểu sao cô bé Thảo của tôi cũng giống người yêu cũ thằng Phong, má núm nhưng đặc biệt hơn có thêm chiếc răng khểnh, chắc vì lí do đó tôi thấy có thiện cảm với câu truyện của thằng Phong,
Đó là một chuyến đi 3 ngày, xuống Sầm Sơn, nơi nhưng chiếc áo in hình Sâm Sơn giữa ngực, ám ảnh tuổi thơ của tôi, mỗi xe thì lại có 3 4 phụ huynh đi cùng, mẹ tôi năm đó không đi, nên gửi tôi cho bố của Thảo quản lý, vì sàn sàn nhỏ nhỏ như nhau, nên tôi với thảo cũng ngồi một hàng ghế, ở giữa là chị của Thảo, bên dưới là những anh chị lớn hơn...lúc đó thì bé để ý gì đâu, nhưng ngồi gần con gái là đã thấy ngại vkl rồi, nhưng ngta xếp chỗ nào thì ngồi chỗ đó, cả đoạn đường 2 chị em nó cười nói tíu tít, tôi thì ngồi im de vì cũng ngại mà cũng chẳng có quen ai cả, lúc đầu thì máu đi lắm, vì trẻ con mà, thấy bảo được đi biển là đã thấy thích rồi nghĩ gì đâu, thế là tôi im lặng, tựa đầu vào ghế vì buổi sáng dậy khá sớm để lên đường, cho tới lúc một bên vai cảm thấy có vật nặng gì tì vào thì mới tỉnh giấc, ngó sang là cái đầu của Thảo, chị Linh, chị của Thảo thì ngồi tiến lên dựa đầu vào hàng ghế trước ngủ từ bào giờ, nên khoảng trống ở giữa khiến cái đầu của nó gục vào vai tôi, lần đầu tiên tôi gần con gái tới thế, tuy có chút tê mỏi nhưng đéo hiểu sao tôi cứ ngồi im như tượng, không nhúc nhích, chỉ sợ con bé nó tỉnh dậy...rồi cứ thế tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay...

  • Bố nhìn 2 đứa này hay không này...tiếng chị Linh cười nói

Trong cơn mê man tôi nghe loáng thoáng, mở mắt dậy thấy nó và tôi, 2 đứa đang tựa đầu vào nhau ngủ, tôi lấy làm ngại đưa bàn tay lên đẩy cái đầu nó ra, nó bị tác động vật lý đột ngột cũng tỉnh giấc, quay sang nhìn tôi ngáp ngắn ngáp dài.

  • Đang ngủ ngon, tựa tí có sao...nó cau có.

Sao, sao cái bố mày ê hết cả đầu cả vai, tao là là...thanh niên nghiêm túc đấy, tôi nghĩ thế trong đầu.

Đến tầm trưa thì chung tôi cũng xuống tới nơi, tôi được phân vào phòng với 5 anh lớn khác, 3 giường, 6 người một phòng.

  • Ấy thằng cu này con bố nào ý nhở, sao tao chưa thấy lên công ty ăn trung thu lần nào...tiếng một ông anh hỏi.

  • Em con mẹ Hoa, phòng tài chính anh ạ... tôi cũng lí nhí trả lời...

- À con nuôi cô Hoa hả, làm cùng phòng bố anh, thôi tối mày ngủ giường này với anh, 1 thằng to 1 thằng nhỏ là vừa đẹp...nói xong ông cười....

Loanh quanh đâu đấy đi ăn trưa, toàn hải sản cá biển mực biển, tôi dân miền núi, ở nhà mẹ nuôi tôi cũng ít mua đồ này, đối với tôi những món trên bàn lúc đó toàn cao lương mỹ vị...ăn xong thì lại về phòng nghỉ ngơi, có mấy ông anh lớn hơn thì lúc ăn cơm đi tìm được tiệm game gần đó, cái thể loại game 4 nút thế là cũng rủ nhau đi chơi đợi đến chiều mát ra tắm biển, tính tôi thì nhút nhát trẻ con miền núi mà, đã thế mất bố mất mẹ từ nhỏ đâm ra cũng trầm tính, ở nhà thì có mỗi 2 mẹ con thi thoảng lắm mới hỏi nhau được mấy câu. Tôi nằm trong phòng một mình, cố đợi cho tới lúc đi tắm, thì tiếng mở cửa làm tôi giật mình mở mắt.

  • Ơ thằng này không đi chơi à, còn nằm đây...tiếng chị Linh

  • Mấy anh đi chơi game hết rồi, em thì không biết chơi nên ở nhà.

  • Ờ chị sang xem còn thằng nào không rủ chơi đánh bài quỳ, thế chúng nó đi hết rồi à, mà mày có biết chơi tiến lên hay gì không.

Ôi dào cái bộ môn đấy thì tôi cứ phải là thuộc lòng, ngày còn ở ký túc trong trường nội trú, ít khi được ra ngoài, mấy anh lớn trong trường đều giấu một 2 bộ mang vào, cứ chiều đến là ra cái gốc cây, nhà tắm, hoặc trên cái tum nước nhà vê sinh ngồi đánh với nhau....

Thế là tôi theo bà chị sang phòng làm 1 chân , dkm nói là đánh bài quỳ, nhưng mà là quỳ trên đệm, thế thì đánh làm cái đéo gì tôi nghĩ vậy...con bé Thảo thì nó không biết chơi, chỉ có tôi, chị Linh và 2 chị nữa là ngồi trên giường đánh, con bé Thảo ở dưới tí tí lại chạy vòng quanh xem bài mọi người coi như là học cách chơi với cách xếp bài, nó thò cài đầu nhìn xuống mấy lá bài tôi cầm trên tay.

  • Nào, đánh bài ai cho nhìn...nói tôi gập bộ bài lại.

Nó thấy thế bĩu cái môi lên.

  • Đây trả thèm, bài xấu mù...rồi nó lại chạy ra chỗ khác...

Chúng tơi chơi từ trưa cho đến chiều gần đến giờ đi tắm mới giải tán, về đến phòng cũng đã thấy mấy ông anh đi chơi về đã thay sẵn mấy bộ đồ bơi, nói là đồ bơi thế thôi chứ cũng chỉ toàn quần đùi thái lan,ông nào nhìn có điều kiện lắm thì thêm phụ kiện kính bơi ống thở, tôi thì vẫn cái quần sooc đùi mặc từ lúc lên xe cởi mỗi cái áo ra là xong.

Ra đến biển mát lắm, cũng đẹp lắm, tôi cũng đéo hiểu tại sao lúc đó lại thấy đẹp, nước thì đục, rác thì đầy, nhưng trẻ con mà, lần đầu được thấy biển nó có cái cảm giác gì đó khó tả lắm, không như mấy vũng nước, con sông con suối trên tôi.

  • Chơi gần bờ thôi nhá mấy đứa, xuống tắm thì ra chỗ nông nông thôi, biết bơi thì cũng cấm được ra xa biết chưa.

Mấy bác trong đoàn bắt đầu nhắc nhở đám trẻ, cả hội gật đầu vâng dạ xong rồi cũng nhanh chân chay thật nhanh ra xem thằng nào đứa nào xuống nước trước..

Mẹ mặn thật, thử làm ngụm nước biển xem nó thế nào thì vị mặn mặn lợ lợ kiểu đéo gì, sóng đánh tụt quần là có thật, lần đầu tiên biết sóng biển nó thế nào, mấy ông anh cùng phòng chắc đi nhiều nên có nhiều trò để chơi lắm, nào là nhảy sóng, nào là đắp cát nên người....tôi cùng hòa mình vào những trò với mấy ảnh, tự nhiên giấy phút đó nó thật đặc biệt trong tâm trí tôi, ngoài khoảnh khắc mẹ nuôi tôi, đón tôi về căn nhà mới, thì giây phút bên những người bạn người anh mới này tôi mấy thấy được niềm vui của cuộc đời...
Chơi chán với đám con trai, tôi lại chạy ra chỗ nhóm bà chị Linh gần đó, vì đã chơi bài cả buổi với nhau nên cũng có cảm giác thân hơn nên ra xem mấy chị đang làm gì, đéo mẹ cầm tay nhau đi về phía biển ạ...thấy tôi đứng trên bờ, bà linh vẫy vẫy cái tay gọi tôi ra để đẩn cái phao cùng, con bé Thảo thì ngồi trong phao bà chị Linh vời chị Quyên đằng sau đẩy đi , tôi thấy cũng vui lên tiến ra gần. Ra đến nơi thì nước cũng đã ngập gần quá bụng rồi...xung quanh cũng chỉ có vài người...đang định quay về bờ thì 2 bà đột nhiên tha tay ra khỏi cái phao, tính trêu con bé Thảo, nó ngồi trên phao mà sóng đẩy khiến nó hét ầm lên thấy vậy tôi tiến lại gần, 2 bà chị thì vẫn cứ trêu nó.

  • Mày cứ kệ nó, cho nó chừa cái tội, lèo nhèo thích ngồi phao đi haha...2 bà thì cứ đứng yên cười nhìn con bé hoang mang sợ hãi...
Thế đéo nào vừa nói xong nó sợ nên không ngồi im được cựa người tí là rơi tùm mọe nó xuống nước...

Tôi thì thấy chỗ nước đấy cũng không ngập đầu nó nên chỉ hơi tiến lại một chút quan sát, nó với lấy cái phao, thế đéo nào cái phao cứ dạp dình từ từ di chuyên ra xa hơn chỗ nó đứng, nó cũng vậy cứ như là bị ai kéo đi, cứ tiến một bước sóng hết cái lại lùi 2 ba bước, càng ngày cái đầu của nó càng ngập dần xuống...mấy bà chị thì cứ tưởng nó đùa vì không thấy nó hét hò gì cũng trả có phản ứng....tự nhiên linh tính của tôi thế nào nó mách bảo con bé này sắp đuối nước mẹ rồi, cho đến khi lần cuối nó nhổm dậy sặc nước mấy cái nó hét lên.

  • CỨU EM...

Thì lúc nó nó ngập hẳn...xung quanh thì đéo có ai gần, 2 bà chị thì vẫn đứng chỗ cũ chưa kịp phản ứng, thấy vậy tôi lao người về phía nó cố bơi thật nhanh lại gần, dưới nước đục quá, lại còn nước mặn , cay xè mắt... tôi khua khoắng một hồi cũng túm được cái tay nó đang vùng vẫy, cố đẩy người nó cao lên, mẹ cái giống đéo biết bơi mà bị sặc nước kiểu này nó cuống lắm, tay chân nó khua khoắng linh tinh có yên đâu, tôi cô đẩy nó lên rồi cũng cố thò cái cầu cùng lúc hét lên..

  • Đừng giẫy nữa... rồi lại ngụp xuống, cố kéo nó bơi về phía cái phao đang trôi dạt...

Tôi thì bơi sông bơi suối nhiều rồi, nhất là sau khi bố mẹ tôi mất trong trận lũ, lúc nào cũng sợ một ngày mình chết chìm, nên cứ rảnh là đi ra suối bơi với mấy đứa trong bản. Càng cố tới chỗ cái phao thì nước càng đầy tôi ra xa bờ hơn, đây ra nhanh lắm cứ như có cái lực gì đằng sau vậy, cố mãi thì 2 đứa cũng bám vào được cái phao..

  • BÁM VÀO..tôi cố hét lớn để cho nó nghe thấy

Nó thì vẫn sặc nước, 2 mắt nhắm tịt, một tay túm cái cổ tôi, một tay khua khoắng tìm kiếm cái phao...

Lúc nó vừa sờ tay được cái phao cũng là lúc, 2 ông chú dân biển gần đấy, bơi ra túm chặt 2 đứa nhỏ.....phù thoát rồi, sợ quá, về đến bờ mà tim tôi vẫn đập bình bịch, tôi ngồi xuống bãi cát với hàng đống người vây quanh, con bé chắc uống nhiều nước bên cạnh cứ ho khù khụ, nước mắt nước mũi cứ thế là trào ra...

  • Chúng mày nghịch ngu thế, nhớ chết đuối thì sao, lớn rồi dọa em thế à...vân vân và mây mây những câu mắng chửi về phía 2 bà chị....

  • Có cắm cái biển mà bọn nó không để ý...may mà gần bờ..

  • Bọn này vào chỗ dòng chảy xa bờ rồi, may mà thằng cu kia biết bơi đấy.
...........
Tôi chỉ nhớ được có vậy.. Nhưng câu nói đó cứ ong bên tai, căn bản nước vào ù mẹ tai rồi...

Sau cái buổi chiều hôm đó, tự nhiên tôi trở thành anh hùng nhỏ của cả đoàn, dù biết là tôi có không hành động như thế, thì mấy bác gần đó cũng ra vớt nó lên kịp thôi, nhưng có cái đéo gì nó cứ tự hào thế đéo nào, một mạng người cơ mà..mấy ông anh trong phòng thì lại càng thêm quý tôi hơn, tối còn dẫn tôi khám phá bộ môn 4 nút cùng, dkm một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn.....những vẫn thiếu một thứ, đó là lời cảm ơn từ mồm con bé, mặc dù chị gái và bố nó đã nói rồi.

Và cứ thế cái lần đầu tiên đi biển cũng kết thúc sau 3 ngày, tôi trở về rồi cũng dần quên đi cái kỷ niệm đó......

( Còn Tiếp )3284db9a0789a0d7f998.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên