• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

hiepsihiepdam

Yếu sinh lý
Mong a zai viết nhiều hơn về mqh với Thương hơn, như cuộc sống thường nhật và các dịp đặc biệt của hai người. Hoặc lò vi sóng quãng thời gian 2 ng xa nhau em Thương cảm xúc thế nào khi chứng kiến a zai yêu và đòi cưới hết em này em khác.
 

kenluan112

Yếu sinh lý
Mong a zai viết nhiều hơn về mqh với Thương hơn, như cuộc sống thường nhật và các dịp đặc biệt của hai người. Hoặc lò vi sóng quãng thời gian 2 ng xa nhau em Thương cảm xúc thế nào khi chứng kiến a zai yêu và đòi cưới hết em này em khác.
nó đéo kể đâu vợ nó mà nó kể kỹ thế nào đc m điên à
 

KiddBigBird

Yếu sinh lý
Chương 5 : Nụ hộn và những giọt nước mắt.

12h đêm, Hà Nội vẫn nhộn nhịp như thế, vẫn ùn ùn dòng xe qua lại, có chút mưa lăn dài trên cửa kính, càng nghĩ đến tấm hình tâm trí tôi càng sục sôi, không nhớ mình đã chạy với vận tốc bao nhiêu nữa, chỉ biết nếu chậm hơn thì khả năng tôi mất em mãi mãi, tâm trí lúc đó tôi chỉ nghĩ vậy.



Xem nội dung: 243409


Tôi chạy một mạch về chung cư, bảo vệ cản lại dưới sảnh vì không thấy tôi có thẻ, tôi đứng loay hoay một lúc định gọi cho Thương, thì may quá cái thằng buổi sáng nó giúp tôi bê thùng hàng vào thang máy, nó thấy ồn ào nên dậy xác nhận, rồi cũng cho tôi lên.
Đứng trước cửa phòng, tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết, có cái gì đó lo sợ, rồi có những giả thuyết lại đặt ra trong đầu, khiến tôi chần chừ mãi không giám gọi, tôi lấy lại bình tĩnh tay bấm chiếc chuông trên cửa.
1p ...2p.....rồi 5 phút vẫn không thấy ai mở cửa, tâm trí tôi rối bời, có cái cảm giác gì lạ lắm, vừa hồi hộp, vừa lo sợ cứ luẩn quẩn trong tâm trí...rồi cũng rút chiếc điện thoại ra gọi cho em....
.
....Tút..tút...
Nhưng âm thanh nhạc chờ cứ vang lên, nhưng không bắt máy...tôi gọi nhiều, rất nhiều cuộc, nhưng bên kia vẫn im lặng...
..........................

Tôi ngồi sụp xuống dưới cánh cửa, có lẽ hết thật rồi, có cái gì đó tức tối, có cái gì đó uất hận rồi lại tiếc nuối.....
Thôi thì kết thúc, tôi nghĩ vậy tính xoay người, bỏ đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần làm tôi vội nghe máy...

  • Gì thế, đêm rồi......cái giọng ngái ngủ của em vang lên trong điện thoại

  • Em đang đâu....tôi gắt lên..

  • Bị điên à, đang ở nhà chứ đâu....em cũng gắt lên.

  • Mở cửa đi...

  • Mở làm gì.....

  • Anh đang ngoài cửa.....

  • Ơ.....
Rồi em ngắt bụp một cái không nói thêm gì...., tôi lại đứng ngoài đợi, cảm giác thời gian trôi chậm lắm, chỉ chưa đến 1 phút mà sao tôi thấy lâu thật sự, tôi muốn em nhanh nhanh ra mở cái cánh cửa đó. Tim tôi đập nhanh hơn.

Tạch....

  • Này..sao lại ở đây...vừa mở cái cửa, em ngó đầu ra hỏi.

Tôi cũng không nói gì, nhìn em từ trên xuống dưới, rồi đẩy cửa đi thẳng vào, ngó nghiêng một lượt, rồi lục tìm hết các phòng, các ngóc ngách trong nhà...Thương thì cứ đi theo sau...tí tí lại..
  • Này...làm gì đấy...tìm gì?.... mặt thì ngơ ngác đéo hiểu chuyển gì.

Dừng lại ở cái phòng khách, tôi cũng thở phào một cái, đéo có gì may quá, tại tôi nghĩ nhiều rồi....

  • Này...anh sao đấy..điên à, đêm hôm tìm gì...

  • Ờ...không...sáng rơi đồ....

  • Đồ gì..

  • Ờ....cái chìa khóa...

  • Chìa khóa gì...

  • Thì chìa khóa thôi...mà làm gì gọi mãi không nghe máy bấm chuông cũng không được.

  • Giờ mấy giờ rồi, mệt ngủ, ai mà tỉnh ngay được.

  • Mà mai tìm không được à, mà đêm hôm còn về đây, tưởng đang Hạ Long cơ mà.

  • Thì cần thì mới tìm, mà đi chơi về lâu chưa.

  • Về lúc 10h30 rồi, mà sao biết đi chơi....mắt lại tròn xoe nhìn về phía tôi cái bản mặt vẫn đầy nghi hoặc.

  • Không có gì, thôi ngủ đi anh về đây....

  • Này..quay mặt lại đây...

Thấy tôi định xoay người về cửa thương gọi lại.
  • Xem ảnh trên FB à..

  • Ờ thì....uhm...

Thương gật gật cái đầu.....

  • Khó chịu à.......

  • Khó chịu gì....điên à...tôi chở vờ cười cười

  • Không khó chịu mà, đêm hôm từ Hạ Long về đây lục lọi, ghen à....

  • Gì...ghen gì...

  • Thế..chìa khóa mất kia, dùng mở cái gì.......
....................................................

Thôi bị bắt thóp mẹ nó rồi, tôi chỉ biết im lăng nghe nhưng câu hỏi của Thương..

  • Ờ ghen đấy...nên phi xe về trong đêm đấy....

Thương nhếch cái miệng lên cười nhìn thẳng về phía tôi..

  • Nhìn ngta chụp ảnh với em, anh không chịu được à.

  • Ừ..

  • Thế sao ngày xưa anh nhắn tin với gái, em nói anh, thì anh lại bảo em ghen vớ vẩn..giờ anh thấy thế nào.

Chết dở lại bắt đầu rồi, nghe xong câu tự nhiên thấy đúng là mình có tội thật.

  • Ừ, thì anh sai, không để ý cảm nhận em, nhưng tất cả là bạn thôi.....

  • Ừ....thì cứ cho là bạn đi, thế em với thằng Quân cũng là bạn, sao anh cũng thế.....

Tôi nhìn thẳng vào mắt em, có lẽ không nhịn được nữa rồi, tôi nói.

  • Vì anh vẫn yêu em được chưa....

Thương im lặng, mắt cũng nhìn thẳng lên tôi, trên khóe mi bắt đầu đỏ lên, đôi mắt bắt đầu dần ướt.

  • Anh yêu đủ người anh thích chưa, mà anh nói với em câu đấy.

  • Em trả tự do cho anh bao năm, giờ anh lại nói anh yêu em, thế là sao Phong...em là trò đùa của anh à....

- Anh xin lỗi...

Nói xong tôi lại im lặng, thực sự tôi cũng không biết nói gì vào lúc này, miệng cứ định mở ra mà không hiểu tại sao cư định nói gì đó thì miệng cứng ngắt lại.

- Anh tưởng 1 câu xin lỗi của anh là xong à .

  • Anh có biết bao nhiều lần em khóc, em đợi anh gọi điện, xin lỗi em không Phong....

  • Anh có biết mỗi lần anh yêu người khác, em như thế nào không Phong....

  • Anh yêu hết người này người khác, xong giờ anh nói yêu em, anh nghĩ sao thế Phong....
.............................
Hàng ngàn câu trách móc của em, bao nhiêu lỗi bực tức suốt mấy năm qua kìm nén trong lòng của em, nay em xả hết ra một lượt, tôi chỉ đứng đó nghe, càng nghe tôi càng cảm nhận được em đã đau khổ như nào....
Tôi lao tới cố ôm em vào lòng, nhưng chắc cơn tức giận bao lâu nay mới được xả ra em đẩy tôi ra, những tiếc lấc cứ mãi vang lên nơi cổ họng..

  • Anh xin lỗi, mình làm lại được không.

  • Anh đi đi, hôm nay em không muốn thấy anh.

Thương nói to hơn rồi cố đẩy tôi ra bên ngoài, đóng rầm cái cửa lại, bên trong vẫn còn những tiếng thút thít ngân dài, tôi đứng chết lặng ngoài cửa, có cái gì đó nhói lên từ trái tim, cổ họng nó cứng nghẹn lại, dù rất muốn gọi em nhưng sao nghe những thanh âm đó, đôi môi tôi không thể mở lời. Tôi cứ đứng một hồi lâu bên ngoài cửa, toàn thân như đông cứng, cái cảm giác hối hận giờ nó dâng trào, tôi đã sai, đã để em phải chờ đợi lâu tới vậy, tôi đã sai khi đó, cái tôi bản thân lúc đó quá lớn khiến tôi để tuột mất em. Rút chiếc điện thoại ra cố bấm gọi em khi không còn thấy tiếng khóc đằng sau cánh cửa, nhưng em tắt máy...hết rồi, vậy là xong kết thúc, tôi tưởng chừng chỉ cần vài ba câu an ủi là chúng tôi có thể tái hợp, nhưng tôi thật ngu ngốc, khi nghĩ mọi chuyên dễ dàng như vậy, tôi thật tồi tệ...........

Tôi xuống đến sảnh chung cư, nhưng hạt mưa như rơi nặng hạt hơn, tôi đi trong mưa, muốn người mình dịu lại...

Hà Nội quá lạc lõng với tôi, giờ cũng chẳng biết đi đâu về đâu giữa màn đêm này.....ngồi vào trong xe tôi cố lấy lại bình tĩnh, đợi chờ hy vọng em sẽ gọi điện lại cho tôi, hoặc nhắn một cái tin gì đó, những mãi là sự chờ đợi trong vô vọng...
......................
Sau một cuộc yêu chân thành
Chia tay là điều chẳng đành
Mưa rơi thì cũng sẽ có ngày tạnh
Mùa thu của em, giờ thay áo mới
còn mùa đông của anh, có thể sẽ chẳng còn tới nơi
Rồi ai cũng phải đi qua
cơn giông của chính mình
Tổn thương nào cũng sẽ qua thôi
Cuộc đời vẫn cứ trôi Và ai cũng sẽ bước vội
Rồi đặt lên môi 1 câu xin lỗi
Đông đã qua thật rồi chấm dứt ở đây thôi.............
..............................

Tôi không muốn về nhà, nhất là lúc này, đi đâu về đâu trong đầu cũng chẳng định hướng được....tôi lái xe cứ chạy vòng vòng vô hướng....cho đến lúc cảm thấy lạnh vì người đã ngấm nước mưa mới dừng lại, tôi tạt tạm vào cái nhà nghỉ ven đường, chiếc điện thoại cũng cạn cả pin từ bao giờ, tôi ném vào một góc rồi lại đặt tay lên trán nghĩ lại những câu nói của em......quả thật mình đã sai rất nhiều...

( Còn Tiếp )
vcc, đây là phần xúc động nhất của anh zai mà em đọc được hic hic
 

CarrotN01

Yếu sinh lý
Cập nhật cập nhật, nóng hổi nóng hổi.
  • Hay từ từ đã anh...

Tôi cũng biết việc này quá vội vàng, nhưng tôi không muốn yêu xa như với Khanh Linh, hoặc lại chờ đợi trong vô vọng như với Diệp, tôi cũng đã đủ trưởng thành, đủ chín chắn với quyết định của mình.
...........................

Tiếng pháo đêm giao thừa vang lên từ mọi phía, nhưng tôi vẫn cảm thấy gì đó hút hẫng, vừa xong tôi cũng đành để cho Thảo có thêm một thời gian để suy nghĩ, tuy tôi rất muốn có cái kết với Thảo, nhưng cố gượng ép là không được....
Cái tết đó vẫn trôi qua như mọi khi, nhưng lần này khác dù có câu trả lời cho việc lấy nhau hay không, nhưng tôi vẫn dẫn Thảo về ra mắt, mẹ tôi cũng khá hài lòng với Thảo, nói chung mọi thứ đều tốt đẹp.
..............
Tôi cứ nghĩ sẽ có cái kết đẹp với Thảo nhưng không càng ngày, tôi lại thấy có cái khoảng cách khiến cả 2 xa nhau hơn, dù đã rất nhiều lần tôi muốn có câu trả lời từ Thảo, nhưng Thảo luôn tìm cách để né tránh, tôi thì không muốn mãi đợi như vậy nữa, và cuối cùng chúng tôi nói lời chia tay....chắc hẳn, em vẫn còn nhiều dự tính cho tương lại, cho ước mơ của mình, còn tôi thì khác, tôi muốn một mái ấm gia đình của riêng mình.
Chia tay Thảo cũng đã được hơn tháng, tôi cũng chẳng còn buồn quá lâu như những lần trước, bởi vì đã quá quen với việc chia tay, nhất là chia tay trong hòa bình. Tôi vẫn tiếp tục với công việc của mình.
Tháng 5 giá lợn chạm đỉnh, cả văn phòng với các trang trại tổ chức ăn mừng, chưa bao giờ lên cao tới vậy, một bước lên trời là đây, những ngày tháng khó khăn qua rồi giờ là lúc thu hoạch thành quả, nhà cửa kho bãi đều lấy lại hết chỉ sau 5 tháng, nhưng niềm vui là vậy nhưng trong tôi có chút gì đó hơi buồn, cũng chẳng hiểu vì sao, khi nghe tin Thương chuẩn bị xuống Hà Nội tôi có một cảm giác nó hụt hẫng như thế nào.

  • Mai tiện xe Phong đưa nó xuống dưới cho bố nhé, mai bố với ông Thuận đi xem mấy mảnh đất.

Từ ngày lấy lại được căn nhà cũ, 2 gia đình lại gần nhau hơn nên thường xuyên qua lại ăn uống.

  • Vâng, bố xem được thì bảo con, cho con góp vào một tí nhé hehe.

  • Uhm bố nghe có mấy cái dự án khu đấy, mình cứ mua, sau kể cả nó không dính vào thì đất để lâu cũng lên chứ trả xuống.

Vẫn mấy ông bạn làm ăn chung, nghe phong phanh các thứ lại góp vốn vào chung nhau đầu tư bất động sản, mấy năm bí vốn 2 ông cũng trả có để theo vào, giờ thì khác rồi.

  • Xuống đấy rồi bảo thằng Phong đi cùng sang chỗ chung cư mới xem, còn thiếu gì thì đi mua sắm vào luôn.

  • Vâng ạ.

Thế là sau bữa cơm tôi, tôi chở về nhà căn nhà quen thuộc, dù mới dọn về lại hơn tuần nay, nhưng tôi vẫn có cảm giác vui sướng như ngày mua lại được, cũng tính đầu tư mảnh đất xây cái nhà khác mới hơn to hơn, nhưng đây là căn nhà đầu tiên khi bố tôi phất lên năm ấy, tích góp xây được, nên dù có thế nào 2 ông bà cũng nhất quyết đi lấy về, nằm dài trên chiếc giường, tôi lại đặt tay lên trán suy nghĩ lại mấy tháng nay, càng ở gần tôi lại có cảm giác khác với Thương, từng hành động nhỏ, từng câu nói tuy vẫn có gì không thoải mái của cả 2 nhưng tôi rất vui, dường như tôi và em đã bỏ qua dần được, khoảng cách xa lạ của những cặp đôi sau chia tay.
.................
Chuyến xe từ Hòa Bình xuống Hà Nội cũng chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ, cả đoạn đường chúng tôi cũng chẳng nói với nhau câu gì, Thương thì ngủ vì sáng dậy có hơi sớm, thình thoảng tôi có liếc trộm sang nhìn em đang thức hay ngủ, có cái cảm giác gì đó hơi khó tả trong lòng, tôi biết chuyến này đi thì khả năng gặp lại nhau sẽ ít lại....

Tôi vác đống hành lý của Thương lên cái chung cư mới mua, căn cũ đợt khủng hoảng, Thương thì đi du học không dùng nên cũng bán đi rồi, hơn tháng trước tiện xuống công tác bố Thương cũng đi xem rồi mua căn này, tiện cho Thương xuống ở làm việc cho tiện.

  • Chưa có tủ lạnh, à thế thịt thà này cất đâu.

  • Tí nó chuyển lên, anh cứ để trong thùng xốp cho nó mát đã.

  • Căn này rộng nhỉ, rộng hơn cả cái lần trước.

Thương cất đống đồ về phòng ngủ rồi cũng quay sang nhìn tôi nói.

  • Uhm nhưng vẫn thích ở căn trước hơn....

  • Uhm...tôi cũng gật gật cái đầu..

Căn chung cư trước, tôi cũng khá thích, nó có cái cửa sổ to ở phòng khách, mỗi sáng sớm nó chiếu vào làm sáng chưng cả căn phòng, đã thế còn bao kỷ niệm của tôi với em suốt 3 năm....nhưng thôi cái cũ bỏ đi rồi, đón cái mới nó cũng thoải mái hơn.

  • Tí anh về Hạ Long luôn à.

  • Uhm, tí đi luôn, mà chưa có bếp ga trưa ăn gì. gọi đồ à.

  • Không tí trưa cũng mấy đứa bạn em hẹn đi ăn rồi.

  • Thế à...ohm...

  • Thằng Quân với đứa lần trước lên chơi ý, hay không anh qua trưa hẵn đi, tí trưa đi ăn cùng luôn.

Nghe đến mấy con zời đấy là đã đéo muốn gặp rồi, có cái gì đó lại trào lên trong suy nghĩ tôi, tự nhiên nhớ lại cái bữa hôm chúng nó lên, thế là tôi xoay người với lấy cái túi sách của mình.

  • Thôi đi luôn cho sớm, thế dọn đi nhé, anh đi luôn.

  • Uhm, chạy chậm thôi.

  • Uhm...

Và thế là hết, cứ nghĩ đến bản mặt thằng loz hôm bữa là đéo ưa rồi, tôi cũng chẳng nói thêm gì, đi thẳng xuống dưới sảnh chạy một mạch về Hạ Long.
Cơn mưa đầu mùa bất chợt làm thời tiết dịu lại cái oi nóng mấy ngày hôm nay, mưa cũng làm tâm trang con người ta dịu lại, vừa đi tôi lại nhớ những kỷ niệm đã cũ với Thương, nghĩ lại về chuyện tình đã qua, có phải tôi đã quá khắt khe với Thương, có phải người phụ nữ nào trong tình yêu cũng vậy, chỉ là họ muốn giữ chặt người mình yêu nên mới thế. Có cái gì đó tiếc nuối, có cái gì đó hối hận, tuy đã rất nhiều năm qua rồi, giờ trưởng thành hơn nghĩ lại chắc hẳn cũng có một phần lỗi do mình, chắc tại vì mình quá đào hoa trong tình yêu, có lẽ mình có quá nhiều mối quan hệ phực tạp, nên Thương mơi như vậy..........đúng rồi là do mình...
.............
Anh đã từ bỏ rồi đấy
Dù nuối tiếc cũng buông tay
Dù có cố gắng đến đâu đổi thay đến đâu
Hạnh phúc vẫn bỏ anh lại phía sau
Vạch đích vốn có một người không phải anh
Vậy thì mình chẳng cần phải thương hại nhau nữa em à
Anh chẳng sao đâu
Cuộc đời vốn ngắn sao cứ trách nhau hoài
Anh ước được cầm tay em đưa em lên thánh đường
Tặng em bó hoa tươi trong bộ váy cưới
Lòng muốn nói bao lời
Nhưng chẳng với tới anh đã từ bỏ thật rồi..
..............................
Lang thang hết cả ngày ở Quanh Ninh với Hạ Long đi thăm mấy bác, rồi lại loanh quanh với mấy ông anh họ, tới chiều tối muộn,

  • Ở đây chơi mai hẵn về.

Cơm nước xong mấy anh em lại rủ nhau đi cafe cà pháo tí.

  • Để xem đã, nhà bao việc.

  • Xem cứt gì, giờ 10h rồi mày chạy về có mà 2 3h sáng mới tới nhà à.

Tôi cũng phân vân lắm, vì cả ngày cũng nhong nhong trên đường rồi, giờ về đêm cũng mệt, được mỗi cái đường thoáng .

Cũng gật đầu oke, thôi ở lại chơi 1 hôm chiều mai về cũng được, tôi rút chiếc điện thoại ra lướt tí fb, vì cả ngày hôm nay cũng chẳng vào rồi, xem có gì mới hay không, thì thấy cái ảnh được gắn thẻ Thương, ảnh thằng db với Thương và đám bạn lại lên bar, dkm nó còn ghé sát đầu vào Thương tạo dáng, dkm ngứa mắt vô cùng, đã đéo thấy thì thôi, thấy rồi tự nhiên cảm thấy điên tiết cứ thế đéo nào...
Trong thoáng phút giây đéo kịp suy nghĩ tôi đứng phắt dậy.

  • Thôi em lại có việc rồi, mấy hôm nữa em về chơi sau lâu lâu tí.

Mấy ông anh thì cứ ngẩn tò te ra, cũng đéo hiểu thằng em út nó bị làm sao, vừa đồng ý xong lại quay xe bất ngờ.

  • Mày đi đâu..

  • Em về Hà Nội, có tí việc gấp, thế nhé.

Nói xong tôi vứt luôn mấy ông ở quá ra xe chạy một mạch về hướng Hà Nội, có lẽ lúc này tôi nhận ra, tôi vẫn còn rất yêu Thương, thật sự có cái gì đó khó chịu không tả hết được khi thấy em bên người khác, tôi chỉ sợ qua ngày mai, thì tôi cũng chẳng đủ dũng khí để làm cái việc điên dại này, hoặc ngày mai mọi chuyện sẽ khác rồi.......

( Còn Tiếp )
Đúng như t dự đoán.
 

tron225

Yếu sinh lý
Chap tiếp.
..............................

Tôi không muốn về nhà, nhất là lúc này, đi đâu về đâu trong đầu cũng chẳng định hướng được....tôi lái xe cứ chạy vòng vòng vô hướng....cho đến lúc cảm thấy lạnh vì người đã ngấm nước mưa mới dừng lại, tôi tạt tạm vào cái nhà nghỉ ven đường, lấy 1 phòng thay lại bộ quấn áo, chiếc điện thoại cũng cạn cả pin từ bao giờ, tôi ném vào một góc rồi lại đặt tay lên trán nghĩ lại những câu nói của em......quả thật mình đã sai rất nhiều...

Tôi tỉnh dậy sau cơn mê man, nhìn lên cái đồng hồ cũng đã gần 11h trưa, không nhớ đêm qua mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết trong cơn mơ tôi lại thấy Thương, vẫn cuộc cãi vã không ngừng, tôi phóng xe qua nhà Thằng Giang vì nhà nó gần đó, sau khi học xong đại học nó ở lại Hà Nội làm việc, ông già mua cho quả nhà to vật, từ đợt tết đến giờ cũng chưa có dịp gặp mặt, đang chán nên tiện sang thăm nó luôn, với cả tôi cũng không biết nên đi đâu, vì nhà thì tôi cũng chưa muốn về.

  • May đi đâu lang thang dưới này.

  • Đi có việc, nhớ mày lên qua.

  • Qua đéo gọi trước, may hôm nay tao về buổi trưa đấy.

  • Điện thoai tao hết pin, sạc để quên mẹ dưới Hạ Long rồi, may đi vào thấy nhà mở cửa, không tao cũng cút đi chỗ khác

  • Thế đéo đi đâu thì ở lại đây, tí tao đi làm, xong đợi tối về gọi mấy thằng sang, anh em mình đi làm tí.

  • Oke, thế đi đi, tao lên phòng ngủ tí đã, mệt vl
...........................
Chắc đêm qua ngấm tí mưa, lên người mỏi nhừ, tôi lại lên phòng, ngủ một giấc dài tới tận 5h chiều, định chợp mắt một lúc thôi đợi điện thoại lên pin thì dậy, ai ngờ sâu giấc đến thế.
Vừa tỉnh dậy cái tôi vội bật nguồn điện thoại, thế đéo nào, tin nhắn với các cuộc gọi nhỡ ngập chàn trong máy, mẹ tôi gọi, anh tôi gọi, cả Thương nữa....nhưng thứ tôi quan tâm nhất lúc này là tin nhắn của Thương...

“ Anh đang đâu “................” Nghe máy đi “..................” Đang chỗ nào “...............” đang ở đâu “...... 5 6 tin nhắn kèm mấy chục cuộc gọi nhỡ của em làm tôi bừng tỉnh.
Tôi nhanh tay ấn gọi lại luôn...

  • Alo

  • Anh đang đâu....giọng lại gắt lên

  • Đang bên nhà thằng Giang...

  • Anh biết là cả nhà tìm không mà tắt máy...anh bị điên à....

  • Điện thoại anh hết pin từ đêm qua rồi.

  • Anh về đi....

  • Về đâu.......

  • VỀ NHÀ...giọng lại gắt lên.

  • Anh qua chỗ em được không, anh sai rồi....

  • Qua làm gì.

  • Anh chỉ muốn gặp em thôi.

  • Gặp làm gì, em không muốn gặp anh...

  • Thôi, anh xin em đấy...

Vừa nói xong câu Thương tắt luôn máy, tôi lại tiếp tục gọi lại cho gia đình người thân, báo đi chơi điện thoại hết pin, chắc tại hôm qua tôi phi về gấp quá, mấy ông anh sáng gọi điện cho tôi không được, goi sang mẹ tôi xem tôi về tới nhà chưa, thì dt tôi lại tắt, mọi người không ai gọi được lên lo.....gọi xong hết một lượt, tôi vội tìm cái chìa khóa xe rồi lại phóng về chung cư của Thương...

Tôi bấm chuông cửa, vẫn có cái gì đó hồi hộp và lo lắng trong chờ đợi. được một lúc

  • Về đây làm gì, em bảo không muốn gặp anh cơ mà...vừa mở cái cửa Thương nhìn tôi rồi nói.

  • Anh xin lỗi, anh sai rồi.....

Thương vẫn đứng chặn cái cửa nhìn tôi một lúc...

  • Anh thì có gì mà sai.

  • Em mắng chửi anh cũng được, đừng đuổi anh đi được không.

  • Em có quyền gì mà mắng anh..

  • Thôi, đừng thế nữa được không, anh xin em đấy.

Rồi 2 cặp mắt cứ dán chặt vào nhau trong im lặng, không gian cứ như bị bóp nghẹt, rồi những tiếng thở dài của cả 2, tôi cứ đứng im đó đợi em trả lời....

  • Đi vào đi, đứng đây hàng xóm nhìn.

Sau khi nghe xong câu nói, trong lòng tôi như nở hoa, dù vẫn có cái gì lo lắng, và không biết tiếp theo sẽ nói gì làm gì, nhưng em nói thế là mừng rồi, không còn căng thẳng như đêm qua nữa....

Tôi đi vào nhà ngồi xuống cái sofa phòng khách....

  • Sao tối qua anh không về, anh đi đâu.

  • Tối qua gọi cho em không được, nên anh vào tạm cái nhà nghỉ, xong điện thoại hết pin.

  • Gọi em làm gì.

  • Thì...chỉ muốn gọi cho em thôi...

Nghe xong câu nói của tôi, Thương đứng đó nhìn tôi một lúc, xong đi thẳng về phía phòng ngủ đóng rầm cái cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng khóa trong tách một cái...
Căn phòng lại trở lên yên lặng, cảm giác này thật ngột ngạt đến khó thở, vừa ngồi tôi lại nghĩ tới tí em mà ra thì mình sẽ nói gì làm gì, làm thế nào để em tha thứ cho tôi, thật khó, vì chưa bao giờ tôi xin lỗi, hay làm lành với bất cứ người con gài nào, Thương là người đầu tiên nên thật khó để nghĩ.......
Tôi không biết mình đã ngồi im được mấy tiếng rồi, chỉ biết trời đã tối muộn, căn phòng tối om lại từ lúc nào, không gian vẫn yên lặng như thế...
Chỉ biết tôi dần chở lại căng thẳng, khi ánh điện từ khe cửa phòng ngủ lóe sáng..

Tạch....

Em đi ra, khuân mặt vẫn có chút gì đó căng thẳng.

  • Không biết bận điện à, mà không về đi ngồi đây làm gì.

Trong thoáng giây thấy em, rồi nghe xong câu nói, tôi cũng chẳng biết làm gì lúc đấy dù đã cố chuẩn bị từ trước, tôi đứng bật dậy, tiến nhanh lại phía em, rồi ôm chặt lấy em.

  • Anh xin lỗi, dù chẳng biết nói gì làm gì lúc này, nhưng anh xin lỗi em, mình quay lại được không.

Em cố chống cự, vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của tôi, nhưng tôi vẫn cố ôm thật chặt.

  • Bỏ em ra.

  • Tha lỗi cho anh đi mà, xin em đấy.

  • Anh thì có lỗi gì....bỏ ra...........giọng vẫn hằn học.

  • Là lúc đó anh không suy nghĩ, là cái tôi của anh lớn, anh sai rồi, anh cũng đợi em gọi cho anh lúc đấy................. nhưng anh sai rồi............tất cả là tại anh...anh xin em đấy...

  • Anh bỏ ra...muộn rồi.

  • Anh xin em đấy, anh thề, anh xin em tha thứ cho anh lần này thôi, từ sau anh không thế nữa, mình làm lại được không.

Không gian bắt đầu im lặng...chỉ còn tiếng nhịp tim.. Tôi vẫn cố ôm chặt lấy em cho đến khi

  • Bỏ em ra đã....tiếng em dịu lại không còn hằn học như trước.

Được một lúc, tôi cũng thu lại cánh tay của mình, cứ đứng như chết lặng nhìn về phía em...
Em cũng vậy, nhìn chằm chằm về tôi, thình thoảng lại như chuẩn bị nói gì đó xong rồi thôi...

..................
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy tôi
Thì đâu khó khăn đâu là xin được gặp lại em
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy em
Chợt nhìn nhau lần cuối
Ánh mắt kia đắm đuối
Nếu như anh nói dối những câu trả lời
Thì ai biết em đang mỉm cười một mình sau gương
Lặng lẽ riêng em đứng đó
Khóc cho quên hết những yêu thương ngày đầu
Và anh biết em đi thật gần về nơi rất xa
..........................
Xem nội dung: 243473
( Còn tiếp )
haha vừa lòng t lắm. dám bỏ thương à
 

Langtucuoixebo

Yếu sinh lý
Ngày trước xem Ai là triệu phú troll. Nó bảo nhanh mẹ mày lên. Đấy là Mít đọt nói thế. Còn với người ae thì bảo cố gắng chắp bút cho ae đỡ hóng nhé. Sốt hết cả ruột hóng tập mới
 
Bên trên