• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

danchoi168

Yếu sinh lý
Chap tiếp.
..............................

Tôi không muốn về nhà, nhất là lúc này, đi đâu về đâu trong đầu cũng chẳng định hướng được....tôi lái xe cứ chạy vòng vòng vô hướng....cho đến lúc cảm thấy lạnh vì người đã ngấm nước mưa mới dừng lại, tôi tạt tạm vào cái nhà nghỉ ven đường, lấy 1 phòng thay lại bộ quấn áo, chiếc điện thoại cũng cạn cả pin từ bao giờ, tôi ném vào một góc rồi lại đặt tay lên trán nghĩ lại những câu nói của em......quả thật mình đã sai rất nhiều...

Tôi tỉnh dậy sau cơn mê man, nhìn lên cái đồng hồ cũng đã gần 11h trưa, không nhớ đêm qua mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết trong cơn mơ tôi lại thấy Thương, vẫn cuộc cãi vã không ngừng, tôi phóng xe qua nhà Thằng Giang vì nhà nó gần đó, sau khi học xong đại học nó ở lại Hà Nội làm việc, ông già mua cho quả nhà to vật, từ đợt tết đến giờ cũng chưa có dịp gặp mặt, đang chán nên tiện sang thăm nó luôn, với cả tôi cũng không biết nên đi đâu, vì nhà thì tôi cũng chưa muốn về.

  • May đi đâu lang thang dưới này.

  • Đi có việc, nhớ mày lên qua.

  • Qua đéo gọi trước, may hôm nay tao về buổi trưa đấy.

  • Điện thoai tao hết pin, sạc để quên mẹ dưới Hạ Long rồi, may đi vào thấy nhà mở cửa, không tao cũng cút đi chỗ khác

  • Thế đéo đi đâu thì ở lại đây, tí tao đi làm, xong đợi tối về gọi mấy thằng sang, anh em mình đi làm tí.

  • Oke, thế đi đi, tao lên phòng ngủ tí đã, mệt vl
...........................
Chắc đêm qua ngấm tí mưa, lên người mỏi nhừ, tôi lại lên phòng, ngủ một giấc dài tới tận 5h chiều, định chợp mắt một lúc thôi đợi điện thoại lên pin thì dậy, ai ngờ sâu giấc đến thế.
Vừa tỉnh dậy cái tôi vội bật nguồn điện thoại, thế đéo nào, tin nhắn với các cuộc gọi nhỡ ngập chàn trong máy, mẹ tôi gọi, anh tôi gọi, cả Thương nữa....nhưng thứ tôi quan tâm nhất lúc này là tin nhắn của Thương...

“ Anh đang đâu “................” Nghe máy đi “..................” Đang chỗ nào “...............” đang ở đâu “...... 5 6 tin nhắn kèm mấy chục cuộc gọi nhỡ của em làm tôi bừng tỉnh.
Tôi nhanh tay ấn gọi lại luôn...

  • Alo

  • Anh đang đâu....giọng lại gắt lên

  • Đang bên nhà thằng Giang...

  • Anh biết là cả nhà tìm không mà tắt máy...anh bị điên à....

  • Điện thoại anh hết pin từ đêm qua rồi.

  • Anh về đi....

  • Về đâu.......

  • VỀ NHÀ...giọng lại gắt lên.

  • Anh qua chỗ em được không, anh sai rồi....

  • Qua làm gì.

  • Anh chỉ muốn gặp em thôi.

  • Gặp làm gì, em không muốn gặp anh...

  • Thôi, anh xin em đấy...

Vừa nói xong câu Thương tắt luôn máy, tôi lại tiếp tục gọi lại cho gia đình người thân, báo đi chơi điện thoại hết pin, chắc tại hôm qua tôi phi về gấp quá, mấy ông anh sáng gọi điện cho tôi không được, goi sang mẹ tôi xem tôi về tới nhà chưa, thì dt tôi lại tắt, mọi người không ai gọi được lên lo.....gọi xong hết một lượt, tôi vội tìm cái chìa khóa xe rồi lại phóng về chung cư của Thương...

Tôi bấm chuông cửa, vẫn có cái gì đó hồi hộp và lo lắng trong chờ đợi. được một lúc

  • Về đây làm gì, em bảo không muốn gặp anh cơ mà...vừa mở cái cửa Thương nhìn tôi rồi nói.

  • Anh xin lỗi, anh sai rồi.....

Thương vẫn đứng chặn cái cửa nhìn tôi một lúc...

  • Anh thì có gì mà sai.

  • Em mắng chửi anh cũng được, đừng đuổi anh đi được không.

  • Em có quyền gì mà mắng anh..

  • Thôi, đừng thế nữa được không, anh xin em đấy.

Rồi 2 cặp mắt cứ dán chặt vào nhau trong im lặng, không gian cứ như bị bóp nghẹt, rồi những tiếng thở dài của cả 2, tôi cứ đứng im đó đợi em trả lời....

  • Đi vào đi, đứng đây hàng xóm nhìn.

Sau khi nghe xong câu nói, trong lòng tôi như nở hoa, dù vẫn có cái gì lo lắng, và không biết tiếp theo sẽ nói gì làm gì, nhưng em nói thế là mừng rồi, không còn căng thẳng như đêm qua nữa....

Tôi đi vào nhà ngồi xuống cái sofa phòng khách....

  • Sao tối qua anh không về, anh đi đâu.

  • Tối qua gọi cho em không được, nên anh vào tạm cái nhà nghỉ, xong điện thoại hết pin.

  • Gọi em làm gì.

  • Thì...chỉ muốn gọi cho em thôi...

Nghe xong câu nói của tôi, Thương đứng đó nhìn tôi một lúc, xong đi thẳng về phía phòng ngủ đóng rầm cái cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng khóa trong tách một cái...
Căn phòng lại trở lên yên lặng, cảm giác này thật ngột ngạt đến khó thở, vừa ngồi tôi lại nghĩ tới tí em mà ra thì mình sẽ nói gì làm gì, làm thế nào để em tha thứ cho tôi, thật khó, vì chưa bao giờ tôi xin lỗi, hay làm lành với bất cứ người con gài nào, Thương là người đầu tiên nên thật khó để nghĩ.......
Tôi không biết mình đã ngồi im được mấy tiếng rồi, chỉ biết trời đã tối muộn, căn phòng tối om lại từ lúc nào, không gian vẫn yên lặng như thế...
Chỉ biết tôi dần chở lại căng thẳng, khi ánh điện từ khe cửa phòng ngủ lóe sáng..

Tạch....

Em đi ra, khuân mặt vẫn có chút gì đó căng thẳng.

  • Không biết bận điện à, mà không về đi ngồi đây làm gì.

Trong thoáng giây thấy em, rồi nghe xong câu nói, tôi cũng chẳng biết làm gì lúc đấy dù đã cố chuẩn bị từ trước, tôi đứng bật dậy, tiến nhanh lại phía em, rồi ôm chặt lấy em.

  • Anh xin lỗi, dù chẳng biết nói gì làm gì lúc này, nhưng anh xin lỗi em, mình quay lại được không.

Em cố chống cự, vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của tôi, nhưng tôi vẫn cố ôm thật chặt.

  • Bỏ em ra.

  • Tha lỗi cho anh đi mà, xin em đấy.

  • Anh thì có lỗi gì....bỏ ra...........giọng vẫn hằn học.

  • Là lúc đó anh không suy nghĩ, là cái tôi của anh lớn, anh sai rồi, anh cũng đợi em gọi cho anh lúc đấy................. nhưng anh sai rồi............tất cả là tại anh...anh xin em đấy...

  • Anh bỏ ra...muộn rồi.

  • Anh xin em đấy, anh thề, anh xin em tha thứ cho anh lần này thôi, từ sau anh không thế nữa, mình làm lại được không.

Không gian bắt đầu im lặng...chỉ còn tiếng nhịp tim.. Tôi vẫn cố ôm chặt lấy em cho đến khi

  • Bỏ em ra đã....tiếng em dịu lại không còn hằn học như trước.

Được một lúc, tôi cũng thu lại cánh tay của mình, cứ đứng như chết lặng nhìn về phía em...
Em cũng vậy, nhìn chằm chằm về tôi, thình thoảng lại như chuẩn bị nói gì đó xong rồi thôi...

..................
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy tôi
Thì đâu khó khăn đâu là xin được gặp lại em
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy em
Chợt nhìn nhau lần cuối
Ánh mắt kia đắm đuối
Nếu như anh nói dối những câu trả lời
Thì ai biết em đang mỉm cười một mình sau gương
Lặng lẽ riêng em đứng đó
Khóc cho quên hết những yêu thương ngày đầu
Và anh biết em đi thật gần về nơi rất xa
..........................
Xem nội dung: 243473
( Còn tiếp )
mày mất thời gian quá, vật e nó ra làm 1 chày có phải mọi chuyện giải quyết nhanh chóng k :))
 

sniper28011987

Yếu sinh lý
Sau đoạn này là ôm hôn r làm 1 nháy là đúng kịch bản :D .Đm mấy thằng cứ tư vấn làm luôn 1 nháy cho nhanh việc,chúng mày phải hiểu em Thương còn quan tâm nhưng khúc này là vẫn còn tổn thương vì những gì thằng Phong gây ra.E cần chút thời gian để suy nghĩ chứ.Nếu e là mẫu ng lụy tình thì ngày trc đã chủ động gọi điện cho thằng Phong xl và không có câu chuyện chia tay r.
 

giaptuatgaugau

Yếu sinh lý
Sau đoạn này là ôm hôn r làm 1 nháy là đúng kịch bản :D .Đm mấy thằng cứ tư vấn làm luôn 1 nháy cho nhanh việc,chúng mày phải hiểu em Thương còn quan tâm nhưng khúc này là vẫn còn tổn thương vì những gì thằng Phong gây ra.E cần chút thời gian để suy nghĩ chứ.Nếu e là mẫu ng lụy tình thì ngày trc đã chủ động gọi điện cho thằng Phong xl và không có câu chuyện chia tay r.
đéo đc, đéo đc cho nó chén luôn, thế thì tml này lại ngựa quen đường cũ ngay
 

Lỗ Túc

Yếu sinh lý
Chap tiếp.
..............................

Tôi không muốn về nhà, nhất là lúc này, đi đâu về đâu trong đầu cũng chẳng định hướng được....tôi lái xe cứ chạy vòng vòng vô hướng....cho đến lúc cảm thấy lạnh vì người đã ngấm nước mưa mới dừng lại, tôi tạt tạm vào cái nhà nghỉ ven đường, lấy 1 phòng thay lại bộ quấn áo, chiếc điện thoại cũng cạn cả pin từ bao giờ, tôi ném vào một góc rồi lại đặt tay lên trán nghĩ lại những câu nói của em......quả thật mình đã sai rất nhiều...

Tôi tỉnh dậy sau cơn mê man, nhìn lên cái đồng hồ cũng đã gần 11h trưa, không nhớ đêm qua mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết trong cơn mơ tôi lại thấy Thương, vẫn cuộc cãi vã không ngừng, tôi phóng xe qua nhà Thằng Giang vì nhà nó gần đó, sau khi học xong đại học nó ở lại Hà Nội làm việc, ông già mua cho quả nhà to vật, từ đợt tết đến giờ cũng chưa có dịp gặp mặt, đang chán nên tiện sang thăm nó luôn, với cả tôi cũng không biết nên đi đâu, vì nhà thì tôi cũng chưa muốn về.

  • May đi đâu lang thang dưới này.

  • Đi có việc, nhớ mày lên qua.

  • Qua đéo gọi trước, may hôm nay tao về buổi trưa đấy.

  • Điện thoai tao hết pin, sạc để quên mẹ dưới Hạ Long rồi, may đi vào thấy nhà mở cửa, không tao cũng cút đi chỗ khác

  • Thế đéo đi đâu thì ở lại đây, tí tao đi làm, xong đợi tối về gọi mấy thằng sang, anh em mình đi làm tí.

  • Oke, thế đi đi, tao lên phòng ngủ tí đã, mệt vl
...........................
Chắc đêm qua ngấm tí mưa, lên người mỏi nhừ, tôi lại lên phòng, ngủ một giấc dài tới tận 5h chiều, định chợp mắt một lúc thôi đợi điện thoại lên pin thì dậy, ai ngờ sâu giấc đến thế.
Vừa tỉnh dậy cái tôi vội bật nguồn điện thoại, thế đéo nào, tin nhắn với các cuộc gọi nhỡ ngập chàn trong máy, mẹ tôi gọi, anh tôi gọi, cả Thương nữa....nhưng thứ tôi quan tâm nhất lúc này là tin nhắn của Thương...

“ Anh đang đâu “................” Nghe máy đi “..................” Đang chỗ nào “...............” đang ở đâu “...... 5 6 tin nhắn kèm mấy chục cuộc gọi nhỡ của em làm tôi bừng tỉnh.
Tôi nhanh tay ấn gọi lại luôn...

  • Alo

  • Anh đang đâu....giọng lại gắt lên

  • Đang bên nhà thằng Giang...

  • Anh biết là cả nhà tìm không mà tắt máy...anh bị điên à....

  • Điện thoại anh hết pin từ đêm qua rồi.

  • Anh về đi....

  • Về đâu.......

  • VỀ NHÀ...giọng lại gắt lên.

  • Anh qua chỗ em được không, anh sai rồi....

  • Qua làm gì.

  • Anh chỉ muốn gặp em thôi.

  • Gặp làm gì, em không muốn gặp anh...

  • Thôi, anh xin em đấy...

Vừa nói xong câu Thương tắt luôn máy, tôi lại tiếp tục gọi lại cho gia đình người thân, báo đi chơi điện thoại hết pin, chắc tại hôm qua tôi phi về gấp quá, mấy ông anh sáng gọi điện cho tôi không được, goi sang mẹ tôi xem tôi về tới nhà chưa, thì dt tôi lại tắt, mọi người không ai gọi được lên lo.....gọi xong hết một lượt, tôi vội tìm cái chìa khóa xe rồi lại phóng về chung cư của Thương...

Tôi bấm chuông cửa, vẫn có cái gì đó hồi hộp và lo lắng trong chờ đợi. được một lúc

  • Về đây làm gì, em bảo không muốn gặp anh cơ mà...vừa mở cái cửa Thương nhìn tôi rồi nói.

  • Anh xin lỗi, anh sai rồi.....

Thương vẫn đứng chặn cái cửa nhìn tôi một lúc...

  • Anh thì có gì mà sai.

  • Em mắng chửi anh cũng được, đừng đuổi anh đi được không.

  • Em có quyền gì mà mắng anh..

  • Thôi, đừng thế nữa được không, anh xin em đấy.

Rồi 2 cặp mắt cứ dán chặt vào nhau trong im lặng, không gian cứ như bị bóp nghẹt, rồi những tiếng thở dài của cả 2, tôi cứ đứng im đó đợi em trả lời....

  • Đi vào đi, đứng đây hàng xóm nhìn.

Sau khi nghe xong câu nói, trong lòng tôi như nở hoa, dù vẫn có cái gì lo lắng, và không biết tiếp theo sẽ nói gì làm gì, nhưng em nói thế là mừng rồi, không còn căng thẳng như đêm qua nữa....

Tôi đi vào nhà ngồi xuống cái sofa phòng khách....

  • Sao tối qua anh không về, anh đi đâu.

  • Tối qua gọi cho em không được, nên anh vào tạm cái nhà nghỉ, xong điện thoại hết pin.

  • Gọi em làm gì.

  • Thì...chỉ muốn gọi cho em thôi...

Nghe xong câu nói của tôi, Thương đứng đó nhìn tôi một lúc, xong đi thẳng về phía phòng ngủ đóng rầm cái cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng khóa trong tách một cái...
Căn phòng lại trở lên yên lặng, cảm giác này thật ngột ngạt đến khó thở, vừa ngồi tôi lại nghĩ tới tí em mà ra thì mình sẽ nói gì làm gì, làm thế nào để em tha thứ cho tôi, thật khó, vì chưa bao giờ tôi xin lỗi, hay làm lành với bất cứ người con gài nào, Thương là người đầu tiên nên thật khó để nghĩ.......
Tôi không biết mình đã ngồi im được mấy tiếng rồi, chỉ biết trời đã tối muộn, căn phòng tối om lại từ lúc nào, không gian vẫn yên lặng như thế...
Chỉ biết tôi dần chở lại căng thẳng, khi ánh điện từ khe cửa phòng ngủ lóe sáng..

Tạch....

Em đi ra, khuân mặt vẫn có chút gì đó căng thẳng.

  • Không biết bận điện à, mà không về đi ngồi đây làm gì.

Trong thoáng giây thấy em, rồi nghe xong câu nói, tôi cũng chẳng biết làm gì lúc đấy dù đã cố chuẩn bị từ trước, tôi đứng bật dậy, tiến nhanh lại phía em, rồi ôm chặt lấy em.

  • Anh xin lỗi, dù chẳng biết nói gì làm gì lúc này, nhưng anh xin lỗi em, mình quay lại được không.

Em cố chống cự, vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của tôi, nhưng tôi vẫn cố ôm thật chặt.

  • Bỏ em ra.

  • Tha lỗi cho anh đi mà, xin em đấy.

  • Anh thì có lỗi gì....bỏ ra...........giọng vẫn hằn học.

  • Là lúc đó anh không suy nghĩ, là cái tôi của anh lớn, anh sai rồi, anh cũng đợi em gọi cho anh lúc đấy................. nhưng anh sai rồi............tất cả là tại anh...anh xin em đấy...

  • Anh bỏ ra...muộn rồi.

  • Anh xin em đấy, anh thề, anh xin em tha thứ cho anh lần này thôi, từ sau anh không thế nữa, mình làm lại được không.

Không gian bắt đầu im lặng...chỉ còn tiếng nhịp tim.. Tôi vẫn cố ôm chặt lấy em cho đến khi

  • Bỏ em ra đã....tiếng em dịu lại không còn hằn học như trước.

Được một lúc, tôi cũng thu lại cánh tay của mình, cứ đứng như chết lặng nhìn về phía em...
Em cũng vậy, nhìn chằm chằm về tôi, thình thoảng lại như chuẩn bị nói gì đó xong rồi thôi...

..................
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy tôi
Thì đâu khó khăn đâu là xin được gặp lại em
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy em
Chợt nhìn nhau lần cuối
Ánh mắt kia đắm đuối
Nếu như anh nói dối những câu trả lời
Thì ai biết em đang mỉm cười một mình sau gương
Lặng lẽ riêng em đứng đó
Khóc cho quên hết những yêu thương ngày đầu
Và anh biết em đi thật gần về nơi rất xa
..........................
Xem nội dung: 243473
( Còn tiếp )
Giác quan của phụ nữ nhạy lắm. Néng phéng tị biết mùi ngay
 

HH Nam Định

Yếu sinh lý
Chap tiếp.
..............................

Tôi không muốn về nhà, nhất là lúc này, đi đâu về đâu trong đầu cũng chẳng định hướng được....tôi lái xe cứ chạy vòng vòng vô hướng....cho đến lúc cảm thấy lạnh vì người đã ngấm nước mưa mới dừng lại, tôi tạt tạm vào cái nhà nghỉ ven đường, lấy 1 phòng thay lại bộ quấn áo, chiếc điện thoại cũng cạn cả pin từ bao giờ, tôi ném vào một góc rồi lại đặt tay lên trán nghĩ lại những câu nói của em......quả thật mình đã sai rất nhiều...

Tôi tỉnh dậy sau cơn mê man, nhìn lên cái đồng hồ cũng đã gần 11h trưa, không nhớ đêm qua mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết trong cơn mơ tôi lại thấy Thương, vẫn cuộc cãi vã không ngừng, tôi phóng xe qua nhà Thằng Giang vì nhà nó gần đó, sau khi học xong đại học nó ở lại Hà Nội làm việc, ông già mua cho quả nhà to vật, từ đợt tết đến giờ cũng chưa có dịp gặp mặt, đang chán nên tiện sang thăm nó luôn, với cả tôi cũng không biết nên đi đâu, vì nhà thì tôi cũng chưa muốn về.

  • May đi đâu lang thang dưới này.

  • Đi có việc, nhớ mày lên qua.

  • Qua đéo gọi trước, may hôm nay tao về buổi trưa đấy.

  • Điện thoai tao hết pin, sạc để quên mẹ dưới Hạ Long rồi, may đi vào thấy nhà mở cửa, không tao cũng cút đi chỗ khác

  • Thế đéo đi đâu thì ở lại đây, tí tao đi làm, xong đợi tối về gọi mấy thằng sang, anh em mình đi làm tí.

  • Oke, thế đi đi, tao lên phòng ngủ tí đã, mệt vl
...........................
Chắc đêm qua ngấm tí mưa, lên người mỏi nhừ, tôi lại lên phòng, ngủ một giấc dài tới tận 5h chiều, định chợp mắt một lúc thôi đợi điện thoại lên pin thì dậy, ai ngờ sâu giấc đến thế.
Vừa tỉnh dậy cái tôi vội bật nguồn điện thoại, thế đéo nào, tin nhắn với các cuộc gọi nhỡ ngập chàn trong máy, mẹ tôi gọi, anh tôi gọi, cả Thương nữa....nhưng thứ tôi quan tâm nhất lúc này là tin nhắn của Thương...

“ Anh đang đâu “................” Nghe máy đi “..................” Đang chỗ nào “...............” đang ở đâu “...... 5 6 tin nhắn kèm mấy chục cuộc gọi nhỡ của em làm tôi bừng tỉnh.
Tôi nhanh tay ấn gọi lại luôn...

  • Alo

  • Anh đang đâu....giọng lại gắt lên

  • Đang bên nhà thằng Giang...

  • Anh biết là cả nhà tìm không mà tắt máy...anh bị điên à....

  • Điện thoại anh hết pin từ đêm qua rồi.

  • Anh về đi....

  • Về đâu.......

  • VỀ NHÀ...giọng lại gắt lên.

  • Anh qua chỗ em được không, anh sai rồi....

  • Qua làm gì.

  • Anh chỉ muốn gặp em thôi.

  • Gặp làm gì, em không muốn gặp anh...

  • Thôi, anh xin em đấy...

Vừa nói xong câu Thương tắt luôn máy, tôi lại tiếp tục gọi lại cho gia đình người thân, báo đi chơi điện thoại hết pin, chắc tại hôm qua tôi phi về gấp quá, mấy ông anh sáng gọi điện cho tôi không được, goi sang mẹ tôi xem tôi về tới nhà chưa, thì dt tôi lại tắt, mọi người không ai gọi được lên lo.....gọi xong hết một lượt, tôi vội tìm cái chìa khóa xe rồi lại phóng về chung cư của Thương...

Tôi bấm chuông cửa, vẫn có cái gì đó hồi hộp và lo lắng trong chờ đợi. được một lúc

  • Về đây làm gì, em bảo không muốn gặp anh cơ mà...vừa mở cái cửa Thương nhìn tôi rồi nói.

  • Anh xin lỗi, anh sai rồi.....

Thương vẫn đứng chặn cái cửa nhìn tôi một lúc...

  • Anh thì có gì mà sai.

  • Em mắng chửi anh cũng được, đừng đuổi anh đi được không.

  • Em có quyền gì mà mắng anh..

  • Thôi, đừng thế nữa được không, anh xin em đấy.

Rồi 2 cặp mắt cứ dán chặt vào nhau trong im lặng, không gian cứ như bị bóp nghẹt, rồi những tiếng thở dài của cả 2, tôi cứ đứng im đó đợi em trả lời....

  • Đi vào đi, đứng đây hàng xóm nhìn.

Sau khi nghe xong câu nói, trong lòng tôi như nở hoa, dù vẫn có cái gì lo lắng, và không biết tiếp theo sẽ nói gì làm gì, nhưng em nói thế là mừng rồi, không còn căng thẳng như đêm qua nữa....

Tôi đi vào nhà ngồi xuống cái sofa phòng khách....

  • Sao tối qua anh không về, anh đi đâu.

  • Tối qua gọi cho em không được, nên anh vào tạm cái nhà nghỉ, xong điện thoại hết pin.

  • Gọi em làm gì.

  • Thì...chỉ muốn gọi cho em thôi...

Nghe xong câu nói của tôi, Thương đứng đó nhìn tôi một lúc, xong đi thẳng về phía phòng ngủ đóng rầm cái cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng khóa trong tách một cái...
Căn phòng lại trở lên yên lặng, cảm giác này thật ngột ngạt đến khó thở, vừa ngồi tôi lại nghĩ tới tí em mà ra thì mình sẽ nói gì làm gì, làm thế nào để em tha thứ cho tôi, thật khó, vì chưa bao giờ tôi xin lỗi, hay làm lành với bất cứ người con gài nào, Thương là người đầu tiên nên thật khó để nghĩ.......
Tôi không biết mình đã ngồi im được mấy tiếng rồi, chỉ biết trời đã tối muộn, căn phòng tối om lại từ lúc nào, không gian vẫn yên lặng như thế...
Chỉ biết tôi dần chở lại căng thẳng, khi ánh điện từ khe cửa phòng ngủ lóe sáng..

Tạch....

Em đi ra, khuân mặt vẫn có chút gì đó căng thẳng.

  • Không biết bận điện à, mà không về đi ngồi đây làm gì.

Trong thoáng giây thấy em, rồi nghe xong câu nói, tôi cũng chẳng biết làm gì lúc đấy dù đã cố chuẩn bị từ trước, tôi đứng bật dậy, tiến nhanh lại phía em, rồi ôm chặt lấy em.

  • Anh xin lỗi, dù chẳng biết nói gì làm gì lúc này, nhưng anh xin lỗi em, mình quay lại được không.

Em cố chống cự, vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của tôi, nhưng tôi vẫn cố ôm thật chặt.

  • Bỏ em ra.

  • Tha lỗi cho anh đi mà, xin em đấy.

  • Anh thì có lỗi gì....bỏ ra...........giọng vẫn hằn học.

  • Là lúc đó anh không suy nghĩ, là cái tôi của anh lớn, anh sai rồi, anh cũng đợi em gọi cho anh lúc đấy................. nhưng anh sai rồi............tất cả là tại anh...anh xin em đấy...

  • Anh bỏ ra...muộn rồi.

  • Anh xin em đấy, anh thề, anh xin em tha thứ cho anh lần này thôi, từ sau anh không thế nữa, mình làm lại được không.

Không gian bắt đầu im lặng...chỉ còn tiếng nhịp tim.. Tôi vẫn cố ôm chặt lấy em cho đến khi

  • Bỏ em ra đã....tiếng em dịu lại không còn hằn học như trước.

Được một lúc, tôi cũng thu lại cánh tay của mình, cứ đứng như chết lặng nhìn về phía em...
Em cũng vậy, nhìn chằm chằm về tôi, thình thoảng lại như chuẩn bị nói gì đó xong rồi thôi...

..................
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy tôi
Thì đâu khó khăn đâu là xin được gặp lại em
Nếu như có một ngày thời gian dừng trôi rồi nhìn thấy em
Chợt nhìn nhau lần cuối
Ánh mắt kia đắm đuối
Nếu như anh nói dối những câu trả lời
Thì ai biết em đang mỉm cười một mình sau gương
Lặng lẽ riêng em đứng đó
Khóc cho quên hết những yêu thương ngày đầu
Và anh biết em đi thật gần về nơi rất xa
..........................
Xem nội dung: 243473
( Còn tiếp )
Vãi tml thớt cứ xón tí một.Tao like bài mày ko thiếu cái nào đâu đấy,đừng để ae cổ dài ra mấy phân.
 

Anh Tắc Kè

Yếu sinh lý
Tao biết ngay mà. Kiểu Thảo là kiểu trải nghiệm nhiều, khao khát nhiều, thích nhiều cái mới. Mày ko hối cưới, ko giữ nó lại theo. Mày đòi cưới rồi giữ nó ở nhà nó chả sợ chạy mất dép
Thảo vs thằng thớt là kiểu 2 đứa đều có cảm tình,thích nhau,khi thằng thớt đang yêu ai đó,thì Thảo và nó vẫn cứ thấy tiếc nuối nhau,day dứt gì đó,nhưng đến khi chính thức yêu nhau,mới lại thấy ko thuộc về nhau,chấm dứt sự tiếc nuối
 
Bên trên