KuTaTaXoa2612
Tao là gay
Đm đến phút cuối rồi mà cứ câu giờ vl, bố mày quay ra cầu cho thằng quân mặt lồn kia chén em thương cho chết cụ mày đi, ghét cái tội câu chương.
mày phải để từ từ tao mới tình được rượu chứ, đêm qua thức trắng ngồi sofa, tối thì uống say chết mẹ rồi, để mai tỉnh tao xem thương bảo gì rồi tao kể lại cho.Đm đến phút cuối rồi mà cứ câu giờ vl, bố mày quay ra cầu cho thằng quân mặt lồn kia chén em thương cho chết cụ mày đi, ghét cái tội câu chương.
đấy tao sửa rồi đấy fan khó tính vlNằm xuống chứ địt phải lằm xuống thằng lol thớt ơi kakaka
Dcm t bắt đầu vote thằng quân dần rồi đấy còn mấy cháo cuối mà dcm cứ dứ dứ mãi bố m ghétmày phải để từ từ tao mới tình được rượu chứ, đêm qua thức trắng ngồi sofa, tối thì uống say chết mẹ rồi, để mai tỉnh tao xem thương bảo gì rồi tao kể lại cho.
Đấy cứ gom như thằng nay có phải sướng komé tập này hay nè, đi hn 2 hôm giờ đọc 1 loạt sướng vãi, ổn đáy mày
Này thế chốt lại bảo nằm nói chuyện cho nhanh mày đéo chịu à emĐấy cứ gom như thằng nay có phải sướng ko
ngắn quá tml . càng đoạn cuốn lại càng ngắn là tdn nhỉCập nhật tiếp, fan gì nhà văn buồn không an ủi cứ nói lời cay đắng
Được một lúc em lại xoay người đi về phía phòng ngủ đóng cửa lại, tôi vẫn đứng chết lặng ở đó nhìn về phía cánh cửa, tự nhiên thấy đau thắt nơi trái tim, có cái cảm giác gì đó mất mát khó tả...tôi ngồi trên chiếc ghế sofa suốt cả đêm cho tận tới khi trời sáng, em cũng bước ra khỏi phòng, trong trang phục công sở tay cầm cái túi xách, em nhìn sang tôi rồi cũng đi ra chỗ cửa .
- Em đi đâu..
Nghe được câu hỏi của tôi, em cũng chẳng trả lời, rồi cứ thế em đi thẳng ra cửa, mặc kệ tôi đang định nói gì đó tiếp....một mình tôi ngồi trong căn hộ, cảm giác nó ngột ngạt khó tả, cả đêm qua tôi đã hy vọng buổi sáng nay, sau khi em tỉnh giấc, chúng tôi sẽ ngồi bình tĩnh với nhau nói chuyện nhưng tất cả đều là tôi tưởng tượng, quá mệt mỏi sau một đêm thức trắng, tôi nằm xuống lại tiếp tục suy nghĩ để rồi cũng thiếp đi vì đã quá mệt mỏi....cho tới tận chiều khi em đi làm về, nghe tiếng mở cửa tôi mới tỉnh dậy...
Vừa về đến nhà em để cái túi sách với điện thoại lên bàn, rồi ra chỗ máy lọc nước tính lấy một bình mang vào phòng ngủ, tôi như đã không chịu được nữa với cái thái độ của em, dường như em muốn im lặng để chừng phạt tôi.
Em xoay người lại mặt vẫn có cái gì đó căng thẳng nhìn về phía tôi, tôi đang định tiếp tục mở lời thì tiếng chuông điện thoại em lại vang lên, tôi nhìn xuống.
- Mình nói chuyện với nhau được không.
Là điện thoại thằng Quân, em cũng tiến lại gần, cầm máy lên rồi quay sang nhìn tôi...
Đến lúc này thì thôi, có cái gì đó tức tối lại bộc phát trong đầu, cái tính chó điên của tôi nó bùng lên, tôi thở dài một tiếng nhìn em, gật gật cái đầu, rồi vơ lấy chùm chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài...
Tuy cảm nhận được mình còn rất yêu em, tuy nhiên dù đã cố gắng xin lỗi, đã cố nhún nhường trước em rồi, nhưng cứ mãi thế này tôi không chịu được, nhất là lúc này, như các bạn đã biết tôi không phải thằng lụy tình, cũng chẳng bao giờ hối hận về những việc đã làm, qua là qua, kết thúc là kết thúc, đây là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi xuống nước với một mối tình tôi tự hứa với bản thân mình vậy.
Xuống đến chân tòa chung cư tôi soạn luôn một tin nhắn cho em.
“ Anh biết quá khứ anh đã sai khi để mất em, ngay lúc này anh vẫn rất hối hận vì việc đó, anh đã cố gắng để xin lỗi em, và đây cũng là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với một ai đó, nhưng chắc lúc này lời xin lỗi của anh cũng đã muộn rồi, vậy thôi anh sẽ không làm phiên em, thêm một lần nào nữa, chúc em hạnh phúc”
Nhắn xong tôi tắt mẹ điện thoại, đầu óc thì hỗn loạn, tôi cố dành những phút còn bình tĩnh cuối cùng của mình nhắn cho em dòng tin coi như lời tạm biệt, tôi phóng xe một mạch sang nhà thằng Giang, tôi tính gọi nó đi nhậu, vì lúc này tôi chỉ muốn có cái gì đó, khiến tôi mất mẹ đi ý thức đi không còn phải suy nghĩ gì nữa. Vì hôm nay cũng là cuối tuần, thằng này thì cũng chưa bạn gái gì nên chắc chắn nó vẫn ở nhà, tối đứng ngoài cửa hết bấm chuông rồi lại đập cửa gọi to tên nó, ai đi qua không biết lại tưởng tôi tới tìm đòi nợ lúc đó mất.
- GIANG ƠI...GIANG..
Tối cứ đứng dưới gọi ầm lên cho tới lúc, thằng bé nghe thấy tiếng gọi của tôi chạy từ trên tầng hùng hục xuống.
- Dmm , bấm chuông được rồi gọi ầm lên thế....nó vừa mở cái cửa sắt, vừa cau có nhìn tôi.
- Đi uống rượu không.
- Vl đợi tao thay quần áo đã vừa tắm xong, mà tao tưởng mày về Hòa Bình rồi, sao còn lảng vảng ở đây.
- Đi... gọi thêm mấy thằng ra quán, đang chán đời.
Nó thì đứng nhìn tôi mặt cứ đần ra, người cời trần mặc mỗi cái quần cộc..đầu óc thì ngáo ngơ đéo hiểu thằng bạn cứt mình đang bị làm sao, nhưng nó biết tính tôi nên không hỏi thêm nữa, rồi về phòng thay lại bộ quần áo, lôi điện thoại ra gọi thêm mấy thằng bạn chí cốt của tôi đang ở dưới này, ra một quán bia đéo gì ở Trích Sài.
Đang buồn bảo uống rượu thì nó lại cho đi uống bia, say thì đéo say nổi chỉ buồn đái, ngồi đần người mấy tiếng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ, mấy thằng loz kia thì có tí cồn vào lại hứng lên rủ nhau đi chơi tiếp, tính đi hát mà mấy thằng bảo đi xem ngoáy đít trước, nên chúng nó tha tôi lên cái bar đéo gì đó, lấy bàn rồi cũng gọi chai chivas với ít hoa quả, đứng ngắm mấy em ngoáy mông lắc đít, tôi thì đéo còn tâm trí gì mà để ý đến nữa, chỉ biết cứ rót và hốc thôi...nhưng âm thanh vang dội từ các phía, đầu óc thì cứ quay cuồng lâng lâng khó tả, nhịp tim cũng đập nhanh hơn theo tiếng nhạc, mấy thằng kia cả tối cũng biết ý định của tôi rồi, lên chúng nó mặc kệ, chỉ dán mắt vào mông mấy em dancer đang uốn éo mà hú hét theo tiếng nhạc....sau một lúc thấy thằng Quân AP nó lên hát mấy bài “ Ai là người em Thương “ với “ Còn gì đau hơn chữ đã từng “ .....dkm đéo hiểu sao hôm đấy ,thằng loz nó hát câu nào, tôi lại thấy đau câu đấy ....
.....................
Còn gì đau hơn chữ đã từng?
Đã yêu, đã hy vọng
Từng cho nhau
Những ký ức úa màu
Còn gì đau hơn chữ đã từng?
Đã từng tay níu tay
Mà chẳng thể giữ lấy để lạc nhau
Tình đẹp khi tình lỡ
Nếu không chúng ta phải biết vấn vương những gì
Nếu không nợ nhau
Nếu không tiếc nuối
Vì ngày xưa ấy nghĩ rằng tay trong tay
Phải chiến thắng tất cả, mình dại khờ thế đấy
Thời gian tàn nhẫn, ta chỉ biết im lặng
Đành mặc cho nhân duyên sắp đặt
Từng lời đã hứa nay chẳng thể giữ nữa
Đành phải nhờ người khác gánh vác
Chúng ta sau này sẽ có tất cả
Chỉ tiếc rằng không thể có nhau như
Đã từng.....
..............
Đã buồn nghe xong còn buồn hơn, dường như ông trời cũng muốn sát thêm muối vào vết thương trong lòng tôi vậy....và tôi lại uống, còn mấy thằng kia thì cứ phồng hết cả mồm lên bú bóng với shisha...
.....
- Này nghe đi này....đang tận hưởng cơn phê thằng Giang nó dí cái điện thoại vào tai tôi.
- Lô...ai....ổn lắm đéo nghe thấy gì đâu...
Xong tôi tắt máy, đưa điện thoại lại cho thằng Giang mà cũng đéo để ý ai gọi tới...
Cứ thế thêm hơn 30p nữa, tôi khá phê rồi, đầu óc cũng bắt đầu hơi quay cuồng...tự nhiên thằng Giang nó xoay người, dơ tay lên vẫy vẫy cái đéo gì đó, tôi nhìn ra hướng nó vẫy....lờ mờ nhìn cũng đéo biết nó vẫy cái gì, vì ánh đèn laser và khói nó cứ mờ mờ ảo ảo kiểu đéo gì...cho tới khi một bàn tay dựt cái cốc trên tay tôi lại, 2 mắt thì mở chừng chừng lên nhìn....
- Ố ....tôi chỉ kịp thốt lên một tiếng, rồi cười nhìn cái vẻ mặt đang tức tối đó.
- Anh đi ra đây.........
Chưa kịp nói gì, em kéo cánh tay tôi lôi xềnh xệch ra khỏi quán, mấy thằng kia thì cứ nhìn theo cười...
Ra đến ngoài cửa quán, tôi kéo cánh tay rút lại miệng bắt đầu mở ra...
- Sao...không muốn gặp anh còn lôi anh ra đây làm gì, anh hứa không làm phiên em như em muốn rồi còn gì. Em còn muốn gì nữa.
- Đi về............
- Về làm gì....
- ĐI VỀ...em gắt lên...mặt đò bừng mắt thì cứ trợn ngược lên.
Tôi nhìn em, có thể ngoài kia tôi là con ngựa bất kham, nhưng đối diện với ánh mắt đó lúc này nó cứ có cái cảm giác gì đó khiến tôi thuần phục.. Tôi yên lặng không nói thêm gì, chỉ thở dài, em thì túm lấy cái chìa khóa xe đang treo ở cạp quần tôi rồi lại kéo tôi về phía xe mở cửa đẩy tôi vào...
Lúc đấy khá phê rồi, trái đất cũng bắt đầu quay nhanh hơn, như tốc độ phóng xe của em vậy...
Về đến phòng, tay em vẫn nắm chặt cái cánh tay tôi rồi lại đẩy tôi xuống cái ghê sofa..
- Anh ở đây đi, mai tỉnh mình nói chuyện.
- Nói cái gì, anh xin lỗi em rồi...anh cũng đã xuống nước với em rồi còn muốn gì nữa....lúc yêu, anh cũng chẳng làm điều gì có lỗi với em cả, nhưng anh vẫn cố xin lỗi rồi, em có chịu nghe không............anh cũng đợi điện thoại em gọi anh, làm lành với anh lúc đó, nhưng em có gọi không..........
Tôi với chút tình táo cuối cùng của mình cũng cố nói thêm một vài câu, chỉ nhớ lúc đó tôi nói vậy xong, vì đã quá ngấm rồi lên tôi cũng nằm xuống ngất đi lúc nào không hay...........
( Còn tiếp )Xem nội dung: 244129