• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

Tui102

Yếu sinh lý
Cập nhật mới đây, cập nhật mới đây
.............
Sau đó tôi cũng không nhớ được ngày hôm ấy đã quan hệ thêm với em biết bao lần nữa, chỉ biết chắc cả cuộc đời này đó là lần nhiều nhất, lâu nhất của tôi.
Kết thúc sau 2 ngày đi chơi tại TP. Sơn La, tôi đưa em về nhà, chào tạm biệt gia đình em và hẹn một ngày nghỉ lễ gần nhất sẽ lại vào chơi....
Suốt chặng đường dài, tôi vẫn nghĩ về em về mọi chuyện diễn ra mấy ngày qua, với tôi tất cả mọi thứ đều trôi qua quá nhanh, và đặc biệt hơn trong trái tim tôi lúc này đã có sự thay đổi....có lẽ tôi đã yêu em thật rồi....
Vừa cho chiếc xe vào cổng sau một chặng đường dài, tôi định đóng cái cổng lại tính tranh thủ lên nhà làm giấc sau chuyên đi mệt mỏi...
  • Thằng cứt..về rồi à.
tiếng thằng Hùng ngoài công tay xách cái cần câu dài, thấy tôi nó dừng xe gọi.

  • vừa về xong mệt vl

Hùng: Tối sang nhà tao làm bữa, nay bọn tao đi câu được mấy con trắm đen to vl....

Tôi: Mệt quá, hay để mai đi tao vừa về.

Hùng: Mai có mà ươn hết cá à, mổ ăn luôn mới ngon, tao gọi đội mình rồi..thế nhé tí sang sớm tao về làm cá đã.

Nó không cho tôi cơ hội từ chối, cứ thể phóng xe đi trong tiếng xé gió..
tôi quay vào nhà cất cái balo rồi cũng chui vào nhà tắm, sau một chặng hành trình dài trong cái nắng hè và bụi, da người tôi cháy xạm lại....
Reng...reng...reng..........
  • Thằng loz chết đâu rồi...... bố có cần con sang khiêng bố đi hốc không......tiếng thằng Hùng vang lên trong điện thoại

  • Đây đây ngoài cổng rồi......tôi uể oải trả lời rồi tắt cái điện thoại, cũng đã gần 6h30
Sau giấc ngủ tôi cũng đã thấy người bớt mệt hợn, vơ vội cái chùm chìa khóa lao ngay sang nhà thằng bạn.

Anh ạ....anh Phong mới về ạ....sang muộn thế anh....bạn à....... vừa vào đến cổng mấy người anh em của tôi đã nhiệt tình chào đón, chắc hẳn đã quá lâu tôi chưa về nhà.........., hồi còn đi học, chúng tôi tập hợp được hơn 40 anh em, lập thành 1 hội chơi rất thân vơi nhau, nên những ngày đi học từ cấp 2 đến cấp 3 chưa một ai giám va trạm.....có thể sau này, tôi sẽ viết những câu chuyện lúc nhỏ hơn của mình nó cũng rất hay, nhưng bây giờ chúng ta đang trong một câu chuyện khác...... Sau 1 trận nhậu tới bến những cái ôm thật chặt, những cái bắt tay thắm tình đoàn kết, chúng tôi đã ngà ngà say, một số thằng xin phép về trước cơ bản nhà cũng xa trong bản...còn lại hơn 20 mạng chúng tôi lại di chuyển tới quán hát lớn nhất của thị trấn tiếp tục vui tăng 2, cứ thế trong tiếng nhạc sập sình những tiếng bật nắp bia vang lên, ngày đó cần sa hay trên tôi còn gọi là Tài Mà cũng phổ biến cuốn vài điếu mấy thằng trong tổ nghẹo bắt đầu chia nhau ra hút...vì cũng quá lâu tôi chưa về, dường như nhưng lời ông B đã ám sâu vào tâm trí tôi,
“ Mày ở đây làm gì cũng được có anh gánh, nhưng mày động vào mấy cái đó thì không phải anh em của anh “
lời căn dặn của ông B sau mỗi lần tôi đi khuya về với hội anh Dũng cứ thế văng vẳng trong đầu, tôi từ chối rồi tính ra ngoài quầy pha chế hít thở..mở cái cửa phòng hát...

  • Anh Phong..anh mới về à...
tiếng nói của 1 thằng choai choai tóc đỏ, đang từ phòng bên cạnh bước ra, làm tôi ngoái đầu lại...
  • Ờ anh mới về....
Tôi nhíu cặp mắt nhìn về phía nó như muốn nhớ lại, khuân mặt rất quen mà tên thì trong phút trốc tôi bị quên đi mất.

  • Em Minh đây ....anh sang phòng em chơi, có hội chị Chi lớp anh với mấy chị cùng khóa nữa bên này này.....


Sau khi cái tên được nhắc lại, tôi cũng nhận ra thằng cu em ngày nào học lớp 9 lẽo đẽo đi theo các anh bắn bi-a, chắc độ tuổi dậy thì mới gần 1 năm không gặp mà đã nhìn cao lớn hẳn..

  • Oke... oke

Tôi gật đầu đồng ý, khoác cái vai nó rồi cũng sang căn phòng bên cạnh.

  • Á ty đi đâu mấy hôm giờ mới thấy mặt....tiếng con Chi bạn thân réo lên.

  • Mấy hôm này người ta có việc, mà lẫy sao không sang thằng Hùng.

  • Nay sinh nhật Thảo, ngta hẹn trước rồi..
Đảo mắt xung quanh phòng hát được bài trí rất đẹp, những trùm bóng bay, hàng chữ happy birthday cùng chiếc bánh gato được bày trên một chiếc bàn nhỏ...

Sau nhưng cái bắt tay , một số đứa trong phòng tôi biết, một số chưa gặp bao giờ cũng tiến lại phía tôi làm quen.. ...............Bỗng điện tắt... cả phòng im lặng đẩy cửa vào một cô bé cao, trong bộ váy trắng đang được bịt mắt dẫn vào...Là Thảo chủ nhân của bữa tiệc này......
Rồi bài hát trường tồn của Phan Đình Tùng được bật lên, tiếng pháo nổ cùng những lời chúc sinh nhật....tôi ngồi một góc trong phòng lặng lẽ nhìn ...là em............
Cô gái năm 16 tuổi tôi cũng thầm thích....cũng tại quán hát này.....tôi gặp em trong 1 dịp liên hoan, em bằng tuổi tôi nhưng lại khác lớp, ngày đó vì số lượng học sinh nhiều, trường chia ra làm lớp sáng và lớp chiều để thay ca nhau học, tôi học lớp sáng còn em học lớp buổi chiều, thế nên cơ hội gặp nhau cũng không có, chỉ dịp liên hoan đó vô tình gặp mặt, nhưng ấn tượng về một cô gái lúc nào cũng nở nụ cười trên môi làm tôi khá ấn tượng, vẻ ngoài cao với nước da trắng, mái tóc lúc nào cũng được búi gọi cao trên đầu, đặc biệt 2 má lúm đồng tiền trên má , làm khuân mặt em lúc nào cũng thấy đáng yêu hơn bao giờ hết.......tôi nhớ trong cơn say dịp liên hoan đó, tôi nhất quyết đòi đèo em về bằng được...nghĩ lại mà tự nhiên có cảm giác ngại ngùng và buồn cười khó tả....
Sau màn thổi nến, ánh điện lại được bật lên....tôi vẫn ngồi chỗ cũ tay cầm cốc bia trong màn giao lưu làm quen với mấy đứa mới gặp, rồi 2 ánh mắt lâu ngày không gặp lại vô tình tìm tới nhau, em thấy tôi thì cũng khá ngạc nhiên..

  • Phong à về bao giờ thế.
Dù chỉ có đôi lần vô tình gặp gỡ, nhưng câu hỏi của em làm tôi thấy vui trong lòng, em vẫn nhận ra tôi.

  • Vừa về mấy hôm rồi, nay sinh nhật Thảo chúc mừng sinh nhật nhé.

Rồi với lấy 1 cốc bia đã được rót sẵn trên bàn tiến lại phía em.
Em nhìn tôi cười, 2 má lúm lại hiện ra trên khuân mặt, thật xinh đẹp, em vẫn vậy không có gì thay đổi nhiều lắm, chỉ khác ngày càng xinh đẹp hơn.......

Bắt đầu thấy mọi người lên tặng quà, tôi bỗng thấy hơi ngại vì tình cờ lạc vào một cái sinh nhật, tôi rút chiếc điện thoại ra nhắn ngay cho bà chị bán đồ lưu niệm ngay gần nhà.
“ chị lấy cho em 1 con gấu bông, rồi buộc cái nơ đẹp đẹp tí, chay ngay ra chỗ phòng hát....cho em luôn nhé”

“ Tầm bao tiền”

“ Không cần biết đẹp nhất cửa hàng chị là được, nhanh lên nhé “

Rồi tôi từ từ ra phía ngoài cửa phòng hát đứng đợi....
  • Mày có cần ghi thiệp không
  • Viết gì ?... , em chưa tặng thiệp bjo
  • Tặng người yêu à, ghi chữ anh yêu em vào cho nó sốc.
  • Điên bạn em thôi, mà sao vlz con gấu to thế?
  • Mày bảo lấy con đẹp nhất còn gì....cái thằng này
Móe không nghĩ tới bà ship cho con gấu to quá, cỡ bằng người tôi....tôi phân vân 1 lúc định bảo bà về đổi lại, vì tặng gấu to thế này có hơi ngại không nhỉ...trong đâu tôi hơi suy nghĩ 1 chút...rồi thì mất công mang tới rồi cứ vào tặng bừa đi..tôi nghĩ vậy...
Thanh toán tiền xong cũng viết vài chữ lên tấm thiệp chúc mừng tôi ôm con gấu trở lại phía phòng hát..

OOhhhhhhhhhhhhhh....tiếng ồ dài ngạc nhiên của mấy đứa trong phòng làm tôi thấy ngại....

  • Nay sinh nhật Thảo, Phong có món quà tặng chúc Thảo luôn luôn xinh đẹp tuổi 19.
Nói xong có chút cảm giác ngại ngùng hai tai tôi hơi đỏ, em quay sang nhìn tôi tay đón con gấu, cười tươi rồi ôm con gấu vào lòng...
  • Cảm ơn phong nhé, mà sao to thế ^^ .............nói xong em lại cười tít cả mắt, thả con gấu xuống em với lấy 2 cốc bia đưa về phía tôi.

Chúng tôi cạn hết cốc bia rồi lại bắt tay như phong tục, bàn tay em thon dài mềm mại khẽ chạm vào tay tôi...những kỷ niệm cái lần đầu gặp gỡ năm 16 cứ thế ùa về....

  • Phong có ngươi yêu chưa..... Một đứa bạn trong nhóm ngồi với cái Chi quay sang hỏi...

Tôi chưa kịp mở lời thì con Chi đã cất cao giọng...

  • Nó có rồi, vừa đi mấy ngày thăm người yêu bỏ bạn xong.....

Nó nói xong tôi cũng chỉ biết cười ngượng ngùng, mà đâu hay phía gần đó, một cô gái có tâm trạng dần thay đổi......

Sau những ngày nghỉ tôi lại vội xuống Thái Nguyện, để kịp cho mấy buổi học thực hành lái xe đường trường còn nốt 2 tháng nữa là thi nhận bằng.
Vác cái balo cùng đống đồ bố mẹ chuẩn bị cho thằng con đi học xa nhà, tôi đi dọc dẫy hành lang dài phòng trọ.
-- Anh ạ.

Tiếng chào lí nhí của 2 đứa lạ mặt.

  • Ừ mới, xuống à em.... tôi khẽ chào

  • Vâng ạ, bọn em mới xuống ôn chuẩn bị thi đại học.

  • Ừ anh tên Phong ở phòng cuối, có gì ở đây không quen cứ sang hỏi anh.
Lại một mùa thi đại học tới, thời gian thật nhanh, nhìn 2 đứa học sinh tôi lại nhớ đến hình anh của tôi năm ngoái, cùng tầm này, cũng câu nói như vậy với anh B, trong lòng bất giác cười, tôi lại nghĩ lại...và hình ảnh Trang Anh cứ thế lại hiện lên trong suy nghĩ.....1 năm rồi.

  • Thằng em, sao đen nhẻm thế...đâu tao xem nào thầy u gửi gì mà nhiều thế này.
Ông anh B với bộ quần áo gymer mồ hôi nhễ nhại , thấy còn thùng đồ ngoài cửa, tiện tay ông ôm vào cùng...

  • Có ít thịt, cá với rau xanh anh à,.......... à có cả Trâu gác bếp nhà em làm, tối anh em mình làm tí bia anh nhỉ.

  • Ô được đấy, tao là khoái cái món này, sau mày bảo mẹ mày làm dư dư ít, anh đặt mấy cân mang về biếu ông bà già ở nhà.

Tôi hôm chúng tôi làm bữa cơm, tuy có một số phòng về nghỉ lễ chưa lên, nhưng có mấy đứa em mới tới, cũng coi như lễ mừng liên hoan đón người của xóm trọ.
1h sáng hôm đó, dừng lại nơi con ngõ quen thuộc.....nhìn lại căn nhà với những ánh đèn đã tắt tư lâu....chắc anh phải quên em thôi hơn 1 năm đã qua rồi....tạm biệt em Trang Anh.

  • Chồng iu đang làm gì đó
Vẫn những tiếng nói ấm áp quen thuộc, Khanh Linh người yêu hiện tai của tôi, chắc hẳn sau những giây phút bên nhau, đã qua rất nhiều tháng khiến tôi càng thấy yêu em hơn, chúng tôi nhắn tin gọi điện với nhau cả ngày, ngày đó sim beeline vẫn còn tồn tại, với các gói đăng ký gọi điện với giá cước rẻ không thể ngờ, gần như cả ngày chúng tôi đều nghe thấy giọng nói của nhau. Tuy yêu xa nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đó. Tôi vẫn đi học và làm thêm, nhưng khác hơn tôi tìm thấy một niềm đam mê mới là nhiếp ảnh, thật tình cờ một ngày tôi nhận được một chiếc máy ảnh ông B không biết lôi đâu về, chắc khả năng khách cắm, ông vứt tôi sử dụng để chụp lại kỷ niệm 1 chuyến đi off tem ex của clb, chắc hẳn các bạn cũng nhớ con ex mẹ tôi thưởng lúc đỗ đại học, tôi cũng gia nhập club ex với ổng, tôi ngày đó biết gì về ảnh đâu, thế là tôi cũng loay hoay tìm tồi khắp các diễn đàn vnphoto...tìm tòi cách sử dụng, các bố cục cơ bản, các setup máy sao chụp cho đẹp....cứ thế dần dần tôi bị ngấm vào và sau những chuyến đi như thế tôi chở thành nhiếp ảnh gia lúc nào không hay.

Cũng tới tháng 11, trời đã chuyển đông, cái lạnh cắt da cắt thịt cũng đã tới, lại 1 mùa đông trong đời lại trôi qua và chắc hẳn các bạn cũng nhớ câu truyện phần 1 của tôi với tóc vàng hoe bắt đầu.....
............................
Sau khi chia tay tóc vàng hoe, trở lại khách sạn với những suy nghĩ về những chuyện vừa qua, tôi lại nghĩ tới em khánh Linh, đã gần 1 tháng chúng tôi nói chuyện với nhau ít hơn, các cuộc gọi thâu đêm đã không còn nữa, dường như tôi nhận thấy dường như có 1 cái gì đó khiên tôi và em bớt nồng cháy lại, chuyến đi về này mục đích của tôi là hâm nóng lại mối tình đó.
11h đêm....
“ Mai anh không phải vào nhà đâu, mai em ra Sơn La ở nhà bác có việc “
Tin nhắn của em làm tôi tỉnh giấc.

  • Thế mai anh lên Sơn La luôn nhé v

  • Vầng như em ở nhà bác, chắc mình gặp nhau 1 chút thôi anh nhé nhà có việc

  • Oki vợ ngủ đi mai còn đi đường, yêu vợ.

Tôi lại đợi tin nhắn của em nhắn lại nhưng không....màn đêm yên tính cứ thế trôi qua..tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay trong sự chờ đợi.

Sáng hôm đó tôi nhớ ra đám bạn thân của tôi, hội thằng Hùng chúng nó đang học tại Đại Học Tây Bắc, tôi nhấc máy gọi chúng nó rồi cả đám lại rủ nhau tụ tập làm bữa..
Như kế hoạch trong đầu hơn 11h tôi gọi điện cho em thông báo đã đến Sơn La, em nhắn tôi địa chỉ chỗ em đang ở, bắt cuốc taxi ra gặp em vẫn có gì đó hồi hộp, cũng như một chút háo hức bởi đã gần 5 tháng chúng tôi xa nhau.
Tôi vẫn còn nhớ đó là 1 dậy trọ ngay sát trường Cao Đẳng Y Sơn La, em vẫn vậy vẫn xinh đẹp trong mắt tôi, mái tóc dài nâu, chiếc áo pháo trắng thoạt nhìn như thiên thần trong cái rét mùa đông,
Tôi tiến lại gần phía em dường như những tháng ngày xa cách, cũng khiến tôi rất nhớ em choàng tay ôm em vào lòng.
  • Nào chỗ đông người, người ta thấy bây giờ.
Em khẽ đẩy tôi ra, ánh mắt có chút gì đó khiến tôi cảm thấy hơi khác thường.
  • Em tới lúc mấy giờ, đi với ai thế.

  • Được một lúc rồi, em đi một mình thôi, tí em sang nhà bác bây giờ....

Tôi khẽ vuốt lên mái tóc, sợi mi khẽ rụng rơi trên khuân mặt...tôi nhẹ nhàng đưa tay xuống

  • Có cái gì ở dưới mắt này... nhẹ nhàng lấy sợi mi xg, lại đưa ánh mắt hướng về đôi mắt của em

Em khé cúi mặt xuống có chút gì khiến tôi cảm thấy tôi và em hơi xa lạ, ánh mắt em dường như có phần lảng tránh tôi..

  • Tí anh đi cùng em nhé, tôi khẽ hỏi .

  • Thôi nhà bác có việc mà, tí anh về luôn à?

Câu hỏi của em khiến tôi như chết lặng, có 1 cái cảm giác gì đó mất mát không quen thuộc, có thể các giác quan của tôi rất nhạy cảm và chính xác
em không vô vập như những ngày đầu, không còn chủ động trong những cái ôm, không còn nhưng lời hỏi thăm, qua câu hỏi tôi cảm thấy dường như em muốn đẩy tôi về một nơi nào đó khác.

  • Uhm, gặp em xong anh về luôn, tại nhớ em quá, muốn gặp 1 chút thôi.

  • Đi thôi Linh ơi không muộn.............tiếng một con bé dắt xe ra khỏi khu nhà trọ gọi Khánh Linh

Tôi nghiêng người ra xem, con bé chạc tuổi em, nó nhìn tôi rồi cũng cười chào, tôi gật nhẹ cái đầu, rồi lại nhìn về phía em.

  • Thôi em đi với bạn đã, không muộn mất, tí anh về cẩn thận nhé, có gì nhắn tin cho em.
Cứ thế em nhảy tót lên chiếc xe, tôi đứng lại trong con ngõ có chút gì đó tiếc nuối, trong phút giây đó tôi chỉ muốn ôm em 1 cái thật lâu, hẳn các bạn yêu xa ai cũng có giác đó, nhớ nhung, vui mừng ngày gặp lại....nhưng tôi lúc này có cái gì đó hụt hẫng......
..................
Bắt chiếc taxi quay lại phòng trọ bọn thằng Hùng, thôi thì tình yêu không tìm đến ta, ta lại tìm đến những tình bạn. Tính bụng mất công đi rồi, thì cả ngày hôm nay tôi sẽ say với chúng nó, sáng mai rồi mới về lại Hòa bình.
  • Anh về tới nhà chưa.
Tiếng nói của khánh Linh làm tôi vui trở lại, đã hơn 1 tháng đây là lần đâu tiên em chủ động gọi điện cho tôi, chúng tôi đã bỏ việc gọi điện mỗi phút mỗi ngày trong hơn 1 tháng qua.

  • Anh về tới nhà rồi, em đang bên nhà bác à.

  • Vâng, nay nhà bác có việc, anh đang làm gì đấy

  • Đang uống rượu với mấy thằng bạn thôi, em ăn cơm chưa, bao giờ em về nhà.

  • Em ăn rồi, anh uống ít thôi nhé, tí em về bây giờ, thế nhé uống ít thôi

Tôi kịp uhm một câu sau tiếng tắt điện thoại bên đâu bên kia, cảm giác lúc này thật khó tả. Có chút gì đó vui nhưng có 1 chút gì đó cảm giác xa cách. Như có linh cảm gì đó, tôi mượn điện thoại thằng Hùng, thử tìm nick ola của em, xem trên tường hình ảnh mới cập nhật của Khánh Linh, trong chiếc áo đôi với tôi chu môi chụp trước gương tại 1 căn phòng xa lạ, đầu óc tôi lúc đó có 1 dự cảm không lành, sao em lại chặn hình ảnh đó với tôi, sao những cập nhật mới nhất tôi không thấy, tôi gọi lại em thêm nhiều cuộc, nhưng không thấy trả lời, trong đầu lại nhiều suy nghĩ....
Rồi tôi lại tự chấn an thân, chắc em đang trên đường về không tiện nghe máy.....cất điện thoại tôi lại nâng chén rượu, quay lại bữa tiệc thằng hùng chuẩn bị đón tiếp tôi, có một số người bạn mới quen, tối đó tôi không nhớ mình đã uống bao nhiêu nữa, chỉ biết là đêm nay tôi muốn uống, uống thật nhiều.....

Hết tăng 1, thằng Hùng rủ cả bọn ra quán karaoke ngay ngã 3 trường giao lưu văn nghệ..

Hùng : thế nào tối nay vui không bạn, chịu khó lên thăm anh em nhé, đừng để phải nhắc.

Tôi : oke bạn, biết thế tao cũng học Tây Bắc cho gần chúng mày, dưới kia mỗi mình tao.

Tôi và Hùng trên chiếc Liberty đóng thẳng một mạch sang phía phòng hát.
.........................

Trợt bất giác tôi nhận ra 1 bóng dáng thân quen.

  • Dừng..dừng mày..... tôi đập tay vào vai thằng Hùng, dừng lại cách phòng hát vài bước chân.
Tôi đảo mắt, nhịn kỹ lại 1 lần nữa xem có phải vì rượu mà tôi hoa mắt hay không, nhưng không phải...tất cả tôi nhìn thấy trước mắt phút giây ấy là sự thật............đúng là em rồi...

Tôi như chết lặng giữa cơn gió cắt da cắt thịt của đêm mùa đông, cảm giác trái tim như bị bóp chặt lại bởi bàn tay của 1 ai đó, lần đầu tiên tôi bị cắm sừng.............
Em đang đứng cười đùa với đám bạn, bàn tay vẫn đang nắm chặt bàn tay của 1 thằng con trai xa lạ.
Tôi vội rút điện thoại gọi cho em, thấy em rút chiếc điện thoại ra, khẽ ấn tắt âm lượng rồi lại cho lại vào trong chiếc túi xách.....giây phút đó tôi đã nhận ra tất cả mọi chuyện, cách em lảng tránh tôi, nhưng cuộc gọi chỉ cố làm tròn nhiệm vụ, tình cảm nhạt dần, tôi cứ nghĩ do khoảng cách....nhưng giây phút này mọi thứ với tôi như sụp đổ ngay trước mặt........
Mày sẽ làm gì bây giờ bản thân tôi tự hỏi, nhảy vào và hỏi em........hay vào đánh cho thằng đang nắm tay em 1 trận....rất nhiều.... rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu.....
Nhưng với chút lý trí còn lại, sự tử tế của người đàn ông trong tôi phút cuối này vẫn dành cho em..
  • Sao thế mày
Tiếng thằng hùng gọi làm tôi thoát ra dòng suy nghĩ.
  • Đi đi mày, không có gì.
Nó bất giác nghi ngờ quay về hướng tôi vừa nhìn.

  • Ê ê...kia có phải cái con hôm hè về gặp đấy đúng không Phong...

Tôi im lặng , trong lòng vẫn có cái gì đó xiết chặt và nghẹn ứ nơi cổ họng............. tôi cố xua cua cánh tay bảo nó di chuyển, nó dương như biết được kết quả sau câu hỏi, nó quay mặt lại nhìn tôi cười khẩy

  • Mày tử tế quá rồi đấy Phong, đèo còn là mày của ngày xưa nữa rồi.

Rồi nó ném 1 anh mắt sắc lẹm về nơi em đang đứng, cười 1 nụ cười bất thiện.

  • Oke bạn nhé, không con này có con khác...rồi nó vít ga phóng đi....

Tôi ngồi đằng sau mà sống mũi cay cay, suy nghĩ lại tất cả mọi truyện sảy ra, có lúc tôi nghĩ hay do chính tôi sau khi làm chuyện đó với TVH khiến ông trời đối xử với tôi lại như vậy......Tôi lại nghĩ về Trang Anh, nghĩ về Khánh Linh....tại sao những người con gái tôi yêu, một ngày nào đó cũng sẽ rời xa tôi, không bằng cách này thì bằng cách khác...tôi thấy đắng cay, và chua chát trong lòng....
Lại nhớ đến câu nói “ sau này “ của Khánh Linh mà trái tim tôi như vỡ vun từng mành....
....................................
Thằng Hùng chở tôi ra một quán hát khác với mấy thằng bạn mới, nó bật hết các nắp bia trên két, rồi quay sang hô to với mấy thằng, “ nay bạn tao xg chơi, anh em tiếp nó hết mình cho tao “ rồi cứ thế tôi uống...đêm đó tôi uống rất nhiều...tôi muốn uống để quên đi tất cả mọi chuyện, để cơn say chôn vùi tất cả nhưng thứ tôi vừa thấy.....
..................................
Thằng Hùng cứ thế bắt hết thằng này rồi thằng khác vào tiếp tôi, rồi nó chuồn ra lúc nào không hay chỉ biết một lúc sau.....
Reng..reng...reng
Trong cơn mơ màng tôi rút chiếc điện thoai ra bấm nghe.

  • Anh ơi, em xin anh đấy, anh bảo người ta dừng tay đi anh....anh ra đây gặp em có được không anh....
Tiếng gọi van nài, cùng tiếng sụt sịt vang lên trong điện thoại.
Tôi cố tỉnh lại đưa điện thoại ra kiểm tra số gọi đến là ai, hóa ra là em cuối cùng em cũng gọi lại cho tôi.
  • Em xin anh đây...em biết em sai rồi mà anh...anh ra gặp em đi được không anh...


  • Còn gì để nói nữa à, hết rồi....

Trái tim tôi lại đập nhanh hơn, cảm giác nóng phừng phừng tư cơ thể, đảo mắt một vòng lại phòng hát tôi không thấy thằng Hùng đâu nên cũng đoán ra mọi chuyện.

  • Em xin anh đấy anh à....

Tiếng khóc của em càng làm tôi thấy chua chát hơn............... người con gái tôi yêu đang van xin cho 1 thằng nào đó......không biết có đọc giả nào từng giống tôi chưa, cảm giác lúc đó thật cay đắng đến tột cùng...........

  • Từ nay về sau, coi như mình chưa từng quen đi, thế nhé.

Tôi nói xong ngắt điện thoại. Gọi lại luôn cho thằng Hùng.

  • Bạn đang đâu đấy, về thôi, đủ rồi

  • Bạn cứ vui đi, dkm mấy con chó này cứ để tôi...( rồi bên đầu máy bên kia vẫn nhưng câu, dm mày bật........chúng mày gọi được ai thì gọi nhanh mẹ lên bố mày chờ.....cứ thế vang lên )

Tôi nghe thấy vậy liền hét lên thật lớn.

  • Dkm mày về đây, tao bảo đủ rồi....

Nó nghe xong “ ừ rồi “ một cái cúp máy.

Lại thấy nhưng dòng tin nhắn đến từ em, em nhắn rất nhiều .nhưng thứ tôi có thể đọc được lúc này nhiều nhất là 2 từ xin lỗi, tôi rút chiếc sim ra khỏi chiếc điện thoại ném vào một góc phòng, tôi nhìn mơ hồ vào đám bạn đang uốn éo cùng mấy con tay vin được gọi tới, trong lòng cay đắng, dkm đàn bà....”từ ngày hôm nay sẽ đéo một lần nào tôi cho phép bản thân dành tình cảm quá nhiều, cho một người con gái nào hết”.....trong đầu tôi nghĩ vậy, và từ phút giây đó cũng khiến bản thân tôi về sau này, trở thành một còn người khác hơn trong tình yêu.
.............
( Còn tiếp )

P/s: xl anh em tối qua viết gần xong rồi mà đến đoạn biết mình bị cắm sừng, dkm ký ức nó cứ ùa về làm cay dái quá đéo muốn viết tiếp, cả đêm cũng đéo ngủ được, mãi sáng mới cập nhật được cho anh em, anh em thông cảm , và cho tao ít bình luận để có thêm động lực tiếp tục câu chuyện , cảm ơn anh em đã động viên và ủng hộ.
Mày và thằng hùng bạn mày khá sành điệu. 2011 học năm nhất đại học mà có Liberty nhập Ý lướt thì sáng nhất trường. Mà bố nó cỡ giám đốc chi nhánh ngân hàng.
Thảo bào tụi mày đóng gái như nơm kaka
Tao chín xác 2011 mua được con dream tàu 4tr2 khởi nghiệp đi làm ở Hà Nội.
 

toanvu0109

Yếu sinh lý
Mày và thằng hùng bạn mày khá sành điệu. 2011 học năm nhất đại học mà có Liberty nhập Ý lướt thì sáng nhất trường. Mà bố nó cỡ giám đốc chi nhánh ngân hàng.
Thảo bào tụi mày đóng gái như nơm kaka
Tao chín xác 2011 mua được con dream tàu 4tr2 khởi nghiệp đi làm ở Hà Nội.
Có đấy, mấy thằng núi giàu vl, thằng bạn t đây, mộc châu, xuống hnoi học, bme mua nhà ở hoàng mai, đi liberty, xài ip 6 hay j ấy, đợt đấy 6 mới ra
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Chào mừng anh em tới chap mới, kết thúc mối tình với Khánh Linh như vậy, tao lại bước sang chuỗi tháng ngày mới, cảm ơn tất cả các bình luận của anh em, tao đã đọc hết và không bỏ sót 1 cái nào hết, cảm ơn anh em đã luôn ủng hộ động viên tao thời gian vừa qua. anh em đọc chuyện vui vẻ, mấy hôm tao bận nay mới viết thêm được 1 chút.

Phần 3 : Tết miền núi và câu chuyện bên chiếc máy ảnh
Mở mắt thức giấc, cảm giác cồn cào mệt mỏi sau trân bia rượu tối qua, tôi cũng chẳng nhớ được đêm qua ai đưa tôi về hay tôi đã đi thêm những đâu..

  • Dậy đi mày, hôm nay ở đây chơi vơi tao nốt hôm rồi hẵn về

Tôi xoay người tìm chiếc điện thoại đã gần 12h.

  • Thôi tí tao về luôn, chuyện tối qua........... cảm ơn bạn nhá.....

Thằng Hùng quay ra cười cười nhìn tôi.

  • Dkm còn phò rẻ rách, đéo phải tiếc, hay ở lại thêm mấy hôm, trên trường tao nhiều con ngon lắm, tao giới thiệu cho kaka

Tôi nhìn nó cười khẩy một cái, sau khi vệ sinh cá nhân xong thu dọn ít hành lý, nó đèo tôi ra 1 quán cơm sinh viên ngay gần trường.

  • Thế nhé, tao về đây, tết anh em mình lại đoàn tụ.
Tạm biệt nó tại cửa bến, tôi lên chuyến xe sơn la hòa bình, thằng Hùng lúc ăn cơm nó cứ gạ tôi ở lại mãi, nhưng tâm trang của tôi lúc này dường như chỉ muốn được ở một mình, ngà đầu vào ghế suy nghĩ lại nhưng chuyện 2 ngày vừa qua, biết bao nhiêu thứ khiến tôi cần phải suy ngẫm lại, TVH, Khánh Linh...2 ngày....2 người phụ nữ xa rời cuộc đời tôi.....rồi tôi lại nghĩ nếu không phải là tôi phát hiện ra Khánh Linh mà là khánh linh thấy tôi với TVH, thì tình cảnh lúc đó sẽ ra sao...đúng là cuộc đời, có nhưng việc rất khó tin mà bạn không thể nghĩ tới được, nhưng nó cứ thế diễn ra trong cuộc đời của bạn, và cụ thể hơn đó là cuộc đời của tôi................rút chiếc điện thoại nhập lại danh bạ xong, tôi bắt đầu gửi những tin nhắn thông báo sử dụng số dt mới đến những người hay liên lạc, rồi lại vào ola,fb...xóa hết nhưng hình ảnh của Khánh Linh, chặn hết liên lạc......cuối cùng cũng kết thúc, tạm biệt em người con gái làm anh tổn thương.
......
Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng
Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng
Ai biết bầu trời xanh kia
Ngày mai sẽ trở thành sao khuya
Để ta nhớ về người mỗi đêm
Thời gian giữ kỷ niệm quý giá về người thân yêu, đừng xoá đi
Lời hứa mình dành cho nhau buổi chiều gió mát, xin khắc ghi
Lời chia tay chẳng kịp nói, bồ công anh ơi theo gió, xin cuốn đi.
............................

Tôi ở lại nhà thêm 1 ngày, rồi cũng trở lại Thái Nguyên tôi muốn đi thật xa để cho bản thân mình cảm thấy thoải mái hơn.

  • Mày có lấy thịt cho anh không đấy...
Anh B, tay lục thùng đồ tôi mới mang xuống.

  • Có mà, tính ăn cả tết hay sao mà đặt lắm thế.

  • Tao cứ mua dư ra đấy, gửi ít về cho ông bà già ăn thử, xem hợp thì tết đặt trước, mà chẳng mấy tết đâu 2 tháng nữa thôi chứ mấy.

2 Tháng nữa là tết rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.

  • Cái máy ảnh lần trước thằng kia nhổ chưa anh B.

  • Chưa nó lặn mẹ mất rồi, quá ngày rồi đéo thấy đến lấy, sao thế

  • Hay anh để lại cho em đi, tự nhiên thấy thích thích chụp choẹt linh tinh thôi.

  • Vẫn ngoài quán ý, cứ lấy mà dùng, đáng đéo bao nhiêu đâu.

Tính anh B là thế, rất hào phóng với anh em, tuy mới có hơn 4 tháng anh em gặp gỡ chơi với nhau, nhưng tôi biết ông coi tôi như em trai rất quý tôi, tình cảm đó đến tận bây giờ vẫn chưa hề sứt mẻ.
Cách tốt nhất vượt qua nỗi buồn là làm việc và học tập, đó là tôn chỉ của tôi, bắt đầu hứng thú với chiếc máy ảnh của riêng mình, tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm các kiến thức về nhiếp ảnh trên mạng, cả dẫy trọ chở thành người mẫu bất đắc dĩ của tôi sau khi đã nghiên cứu 1 số bài học. Tuy nói là bất đắc dĩ nhưng tôi biết, trong lòng mọi người vui khôn tả vì những tấm ảnh avata với chất lượng cao xóa phông luôn được cập nhật, mà thời đó đâu phải ai cũng ra tiệm hay có máy ảnh sẵn để chụp, ngoài những chiếc điện thoại với độ phân giải thấp. Sau khi chia tay Khánh Linh, sau những dòng trạng thái cảm xúc, hãy nhưng tấm ảnh bị xóa bỏ, tôi nhận được thêm rất nhiều tin nhắnm sự quan tâm của các em gái trên mạng, dường như cuộc sống đã quay trở tôi cũng bớt buồn hơn.

Cái tết cũng đã đến gần, chỗ làm thêm báo sẽ tăng lương những ngày gần tết, nhưng với điều kiện gia đình của tôi và số tiền hàng tháng bố mẹ gửi đủ để tôi tiêu sài thoải mái, thì điều đó cũng chẳng giữ chân tôi lại được, bắt chuyến xe 21 âm tết về để kịp lễ tiễn ông công, ông táo về trời, trong lòng có chút gì đó háo hức nhưng đâu đó trong thoáng suy nghĩ tôi lại nhớ về Khánh Linh........ có lẽ không có những chuyện sảy ra, tết này có lẽ tôi đã vào thăm nhà và đón em xuống Hòa Bình ăn tết cùng gia đình như đã ước định......., hơn 3 tiếng trên xe vì những suy nghĩ miên man trong đầu tôi mãi không tài nào chợp mắt....
11h20 đêm trong cái lạnh của mùa đông miên núi, tôi xuống xe tại trung tâm thị trấn, để gọn mấy thùng đồ đạc quà cáp tôi tiến lại gần phía cửa kho khẽ gọi.

  • Chú Vĩnh ơi mở cửa cho con với.

Sau khi thấy tiếng gọi, ánh sáng từ khe cửa kho bắt đầu sáng lên. Người đàn ông 39t tay nâng nhẹ đẩy cái cửa cuốn lên nhìn tôi cười...

  • Về sớm thế chủ tưởng hơn 12h mới tới.

  • Nay xe đủ khách không nhận hàng lên nó chạy nhanh lắm chú ạ, bố cháu có để cho cháu cái xe nào ngoài này không chú.

  • Có đấy, bố mày sợ mày đêm về lạnh, để bên đường con vios kia kìa, chìa khóa treo ở chỗ thu ngân ý.

  • Xe ai đấy chú, con mới có bằng đi rén lắm hay chú đưa con về đi.

  • Ui zời..đêm rồi đường có đéo ai đâu, cứ mạnh dạn mà phóng thanh niên sợ cái gì, xe bố mày đi bắt nợ nhà thằng Hải đấy, nó phá sản rồi, may bố mày kịp lấy cái xe không ngân hàng nó cũng mút hết trả còn cái gì.

Tồi nhìn lại phía con xe đang đỗ bên kia đường, tự nhiên có cái cảm giác phấn khích xen lẫn hội hộp trong lòng, các bạn ai từng lái xe cũng biết đấy, cái cảm giác mới có bằng, lần đầu được lái xe nhà, còn lái 1 mình thì quá là hồi hộp lo lắng, chỉ sợ tông vào đâu về ông già đấm cho thì bỏ mẹ .
À cũng nói qua một chút cho các bạn dễ hình dung, chỗ tôi đang đứng là kho hàng nhà tôi ngoài thị trấn, cách nhà chính gần 10km, mẹ tôi chuyên buôn bán phân phối phân bón, thuốc bảo vệ thực vật, ngô giống và thức ăn chăn nuôi. Chính vì thế mà bố mẹ luôn hướng tôi học Nông Lâm là vậy. Ông chú Vĩnh này là lái xe nhà 39 tuổi chưa lấy vợ, theo ông già tôi từ lúc lên Hòa Bình lập nghiệp từ năm 18 tuổi, bố tôi coi ông như em trai, cũng muốn ông ổn định gia đình, cho tiền xây nhà lấy vợ nhưng nói mãi ông không chịu, bảo về nhà trong ở cũng không, ông chê trong đấy yên tĩnh xa thị trấn khó đi chơi, nên thôi bố tôi xây cho ông 1 cái phòng riêng ngoài kho hàng vừa tiện đi lại, có mặt luôn mỗi khi hàng về, lẫn trông coi kho luôn 1 thể. Truyện của ông chú Vĩnh này cũng lâm li bi đát lúc nào có dịp tôi sẽ lại kể cho các bạn.

Chạy xe trên đường về với cảm giác hồi hộp khó tả, tốc độ không quá 40km/1h cuối cũng tôi đã hoàn thành được đoạn đường, bố mẹ tôi đã đứng sẵn ngoài cổng từ bao giờ, thấy thằng con lái xe về 2 ông bà đứng tủm tỉm cười.

  • Đấy, anh đã bảo em nó đi về được mà, cứ phải lo :v

  • Sao không lo nhà có mỗi thằng con zai, nó mới lấy bằng xong cũng phải kèm 1 - 2 hôm cho vững đi đã chứ, ai như anh.

  • Lái được rồi, hay bố cho cái xe này, mang xuống trường mà đi kaka

Tôi khẽ nhìn bố mẹ chào thật to, rồi cười lắc đầu
  • Sinh viên làm thêm tiền đâu đổ xăng bố.

  • Đâu để con xem có xe có xước sát gì không nào....con em gái tôi từ đâu chui ra chở vờ ngó nghiêng cái xe.
Bố tôi cốc vào đầu nó một cái rồi cười nói.

  • Lại luyên thuyên.

Nó kêu ui za một tiếng rồi lại bắt đầu mè nheo.

  • Bố mua cho anh Phong hẳn cái oto, thế mà công chúa của bố chỉ xin mua cái xe máy bố cũng không chịu,, bố quá là thiện vị con trai rồi.

Bố tôi lại lấy cái tay véo má nó 1 cái

  • Bao giờ hết lớp 12 đi rồi hẵn nghĩ tới xe với cộ nhé công chúa.

Tôi khẽ cười thầm, kể cũng lạ hết năm lớp 11 bố tôi chủ động mua cho tôi con dream mà tôi vẫn hay nhắc tới để tiện đi học, còn con em gái tôi lúc nào cũng như công chúa, ngày nào cũng phải có người đón đi rước về, mỗi lần chú Vĩnh hay bố tôi bận không đưa được là nó vui lắm, vì được đi với bạn.

Tôi nhìn bố mẹ và đứa em gái đang cười đùa, cảm giác ấm áp gia đình cứ thế bao trùm trong tâm trí, đúng là ....nhà là nơi để về.
......
  • Phong ơi..anh dậy đưa em đi học với.....
Tiếng con em gào thét dưới cầu thang, làm tôi tỉnh giấc, cái lạnh cuối đông khiến tôi không muốn chui ra khỏi chăn 1 chút nào, nhưng đã hứa đêm qua sáng nay đưa nó lên trường lên cũng đành chịu.
Từ nhà tôi tới trường cũng gần 20km, nó học lớp 11 tại trường chuyên trên thành phố Hòa Bình. Ngày xưa hết cấp 2 tôi cũng định thi lên trường này, nhưng vị hội Thằng Hùng và đám bạn thân của tôi, chúng nó chỉ muốn học gần nhà nên tôi cũng từ bỏ ý định. Đưa nó đi ăn sáng xong thả nó ngoài cổng trường, tôi lang thang 1 mình dạo quanh thành phố đợi đón nó, vì những ngày cuối năm các chương trình học cũng chẳng còn nhiều, học sinh đến trường chắc chỉ dọn vệ sinh lao động, để về nghỉ tết. Rút cái điện thoại, tôi nhắn cái tin vào trong nhóm bạn thân thông báo mình đã về, bắt đầu các cuộc hẹn được lên lịch...năm nay đi chơi ở đâu...ăn gì...v.v , tôi lục lại danh bạ tìm số mấy thằng bạn trên tp xem chúng nó đã về nhà chưa dủ đi cafe mà hầu hết chúng nó vẫn còn đang ở dưới trường, đứa thì bận dọn nhà mai làm cơm ông công ông táo nên thôi. Buồn chán quá tôi lại tạt vào một tiệm nét gần trường . Tôi chọn 1 cái máy phía trong cùng của tiệm.

  • Anh ơi ơi bật em máy 25 mới.

  • Chưa có tải khoản à em, có mở luôn không đang khuyến mãi giờ đấy

  • Thế anh tạo cho em 1 cái tk em dùng tạm cũng được, em ngồi tầm 2 tiếng là về.

Mò mẫm một lúc các wed diễn đàn linh, thấy mấy thằng cu bên cạnh chơi một cái game gì đó mới ra mắt thấy cũng hấp dẫn lên quay sang, nhờ chúng lập 1 tài khoản chơi thử , tôi không phải là người hay chơi game, phần lớn thời gian lên mạng chủ yếu là chat chit, nghiên cứu mấy cái thu âm, chỉnh ảnh... nên hiểu biết với game của tôi dường như bằng 0, nhờ sự hướng dấn hết sức nhiệt tình của mấy thằng cu phòng nét, làm tôi càng chơi càng thấy cuốn, chắc các bạn đọc chuyện của tôi so mốc thời gian, cũng biết được sức hút của liên minh huyền thoại lúc đó.
“ Anh lấy em 3 lon coca máy 25” tôi nhắn qua box chat cùa phần mềm tính phí của quán, sau 1 trận combat căng thẳng.

  • Bạn gọi coca nhỉ.... tiếng 1 con bé đằng sau lưng làm tôi quay lại.

  • Ơ....Phong à
các bạn đoán được ai không....

.............Là Thảo, dường như số phận luôn cho tôi cơ hội gặp Thảo, tôi cảm thấy như vậy.

  • Thảo à, sao ở đâu...
  • Người ta lên trông nhà cho anh Thuận ( Chủ tiệm nét, anh họ Thảo ) , vợ anh ý mới sinh em bé hôm kia vẫn đang trong viện.

Tội nhẹ gật gật cái đầu, rút tiền thanh toán mấy lon nước, cũng chẳng nói thêm gì chỉ nhìn bóng dáng em quay lại phía quầy thu ngân, đang bàn giào công việc với anh chủ quán, em vẫn vậy vẫy, mái tóc luôn được cặp bổng cao trên đầu, từ ngày quen biết em số lần thấy em thả tóc thật hiếm hoi......
Tôi quay sang đưa cho 2 cu em bên cạnh lon nước, cám ơn 2 thằng đã hướng dẫn chúng nó cười kaka

  • Anh cứ yên tâm có 2 thằng em ở đây gank team cho anh.

Tôi cười gật gật cái đầu, thình thoảng đôi mắt lại liếc, hướng về phía ngoài cửa, được một lúc.

“ Phong về lâu chưa” tin nhắn từ phần mềm liên lạc của quán tới, tôi quay người lại nhìn về phía thu ngân, em thấy tôi khẽ mỉm cười.

  • Mới về tối qua, thảo ở trên này luôn à.

  • Uhm, ở đến hết tuần bjo chị ra viện thì mới về, mà sao lại lên Thành Phố chơi net thế.

  • Đâu Phong đợi đón đứa em gái học bên trường Chuyên, chán quá vào net ngồi tí thôi :D
  • Em gái hay người yêu :v

  • Em gái Phong thật mà, người ta làm gì có người yêu 😛

  • Thế cái em bữa hôm trước về gặp đâu rồi 😛


Đù móe lần đó cũng cỡ nửa năm rồi mà em vẫn nhớ.


  • Chia tay lâu rồi

  • Oh, thế à.

  • Mà Fb Thảo là gì thế, quen lâu rồi mà Phong chưa có Fb Thảo 😛

  • 😛
Nhắn lại 1 câu rồi em cũng thả lại cho tôi 1 đường link, như mừng thầm trong lòng tôi vội vàng gửi lời mời kết bạn, tôi rất ít khi chủ động thêm bạn trên FB, nhất là với con gái, ngoài mấy đứa bạn thân trong nhóm thì có lẽ Thảo là người đầu tiên tôi chủ động gửi lời mời kết bạn.
Reng..reng. Reng... tiếng điện thoại kêu làm tôi nhớ ra cũng đã gần 9h30
  • Anh đang đâu đấy, ra trường đón em đi ......nhanh...

Tiếng con em trong điện thoại, làm tôi có chút tiếc nuối, đang bận chát dở với Thảo, nhưng không sao sau ngần ấy năm thầm thích tôi cũng đã có được liện hệ của Thảo.

  • Phong về đây, em gái gọi rồi...

  • Ohm về đi...........em khẽ ngẩng cái mắt lên nhìn tôi có hơi chút ngại ngùng trong ánh mắt, đôi môi hơi mím lại, gật gật nhẹ cái đầu.
..........................................................

  • Sáng tưởng Lạnh lắm thế mà lạnh có tí tẹo... con em bắt đầu kêu ca nó cởi cái áo khoác dầy cộm rồi ném xuống sau ghế.

  • Mà anh ngồi đâu chờ em đấy.

Tôi hất hất cái cằm về phía tiệm net cách trường mấy mét

  • Kia... ngồi quán net kia kìa..

  • Ê ê...ra gặp chị Thảo à ...ồ ồ ồ......

  • Thảo nào, vớ vẩn.........

  • Cái chị Thảo anh tặng con gấu to đùng hôm sinh nhật còn gì....hôm qua đợi bố em ra đấy làm ván AU, thấy có cái chị giống giống cái chị đấy lắm......

  • Sao biết @@ ......Tự nhiên tôi thấy hoang mang như bị bắt thóp gì đó.....

  • Trời...chị Chi kể...đợt ấy ở nhà đồn ầm anh đang tán chị ấy cơ mà....trả qua đợt đấy anh đang yêu cái Linh lên em không kể với anh thôi......

Tôi khẽ lắc cái đầu, thật đáng sợ cái thị trấn nhỏ, dù bạn làm điều gì ở đâu với ai, chì cần qua 1 ngày tất cả mọi thứ đã được chia sẻ đến hết các ngóc ngách .
Tôi với con em chưa vội về nhà, vì hôm nay cũng là buổi học cuối cùng để nghỉ tết lại còn là cuối tuần, tiện trên thành phố tôi dẫn nó đi sắm ít quần áo. Nó phấn khởi lắm, cho tôi lượn 1 vòng, tất cả các shop thời trang mà nó yêu thích nó đều đưa tôi vào điểm danh đủ.
Thời tiết cuối đông miên núi thất dễ chịu, sáng còn chút se se lạnh mà tới trưa lại nắng ấm dần.. Về đến nhà cũng đã gần 12h, tôi tạt qua chỗ kho xem tình hình buổi bốc thăm, thông thường gần đến cuối các năm, là gia đình cũng như bên phía các công ty cung cấp, ngô giông thức ăn chăn nuôi lại tài trợ cho bà con dân bản bốc thăm trúng thưởng, năm nào cũng tivi, xe máy, nồi cơm điện.v.v.. cho bà con phấn khởi.
Về đến nơi thì cũng đã tan hội, mẹ tôi cùng mấy cô chú người làm đang thu dọn qua 1 chút, rồi dẫn mấy cô chú, anh chị trong đoàn ra nhà hàng ăn cơm coi như tổng kết. Năm nay giá ngô lên cao, bà con cũng được nhiều, nên ông già tôi vui lắm, trong mấy kho vẫn còn ôm hơn trăm tấn đợi qua tết lên thêm vài giá là xuất.
Sau bữa cơm ngoài quán, thu xếp dặn dò nhân viên dọn lại sạch sẽ các kho để ngày mai thắp hương, gia đình tôi lại về nhà trong, nằm ườn trên ghế sofa ngoài phòng khách tôi bắt đầu mò mẫm trang cá nhân của Thảo.
Nhưng tấm hình với nhiều dòng trạng thái được đăng tải tôi lướt qua nhưng không bỏ sót 1 cái nào, đặc biệt hơn cả tấm ảnh ôm con gấu bông với nhưng lời cảm ơn sinh nhật hôm hè làm tôi dừng lại ngắm nghía khá lâu, chắc hẳn vì em đang ôm món quà tôi tặng...chắc hẳn vì sự xinh đẹp và nụ cười 2 núm đồng tiền của em.

“ Anh về chưa, đang làm gì đấy “

Tin nhắn đến từ Thương, một trong số các cô gái gần đầy tôi hay nhắn tin, em cũng ở cùng thị trấn với tôi, thực ra với tất cả các cô gái đang liên lạc, tôi đều cố gắng dừng lại ở mức bạn bè, tôi chỉ muốn có người nói chuyện, ngoài ra chẳng muốn tiến xa hơn vì vết thương trong lòng vẫn chưa lành lặn.

  • Anh vừa trên thị trấn về, mệt quá.

  • Thế anh nghỉ đi, tối đi uống nước với bọn em không.

  • Ở đâu, để anh xem tối thằng Hùng nó về chưa đã.

  • Trên thành phố ^^ , đi nhá.

Rẹp lại với mấy tin nhắn tạm đồng ý với em, rồi chuyển sang câu chuyện mệt muốn nghỉ ngơi, tôi cất chiếc điện thoại lại vào túi quần lên phòng làm giấc, vì sáng dậy khá sớm đêm qua lại về muôn lên tôi khá là buồn ngủ. Tôi làm một giấc tới tận gần 4h chiều, chỉ sau tiếng chị gái được mẹ tôi thuê về dọn nhà, gõ cửa hỏi có dọn phòng tôi không tôi mới tỉnh giấc.
Con em gái thì sang nhà bạn, bố tôi thì đi thu ít tiền khách hẵn còn nợ hẹn cuối năm thanh toán, nhà còn mỗi mẹ tôi đang lau dọn lại khu phòng thờ. Thấy hơi buồn chân buồn tay, tôi lại dắt chiếc dream quen thuộc, tính phóng ra gần thị trấn cắt cái tóc với ghé qua chỗ mấy thằng bạn chơi, lang thang trên đương đi qua trạm xe bus bắt gặp 1 con bé khá xinh đang ngồi đợi ở điểm, nó nhìn lướt qua tôi 1 cái rồi..... Ơ.... lên 1 tiếng....
Chậm dừng cái xe tôi ngoái đầu lại cố nhớ ra là ai....thì ra là bé Huyền... con bé ngày xưa thích tán tôi, nhưng ngày đó nó nghịch quá 1 năm chuyển 2 trường vì tội đánh nhau, với ngày đó nó còn nhỏ nhỏ lên tôi chỉ coi nó như đứa em gái của mình.
Tồi vòng xe lại bấm mấy hồi còi nhìn nó cười.

  • Đi đâu mà ngồi đây.

  • Em xuống nhà bạn chơi, đang đợi xe bus về, mà anh đi đâu đấy, về lúc nào.

  • Vừa về tối qua, thế lên xe anh đưa về.

Tôi nhìn nó khẽ cười, lâu không gặp con bé từ cái ngày nó tỏ tình, tôi im lặng bơ nó mà nay nó khác nhiều quá, xinh hơn, da trắng dáng đẹp hơn, đặc biệt vấn đó nụ cười duyên với chiếc răng khểnh

Không chút do dự hay ngại ngần, nó nhảy tót lên xe, tay bám chặt lấy eo tôi, tay đập vai vỗ vỗ

  • Tốt...tốt.. May quá đợi từ lẫy tới giờ hình như xe bus nó bỏ chuyến.

Thấy nó ôm eo mình, tôi cũng chẳng ngại gì, cứ thế phóng đi trong cái se se lạnh mùa đông...

  • Anh về đến bao giờ xuống trường.

  • Chắc qua rằm.

  • Thế cũng được mấy tuần nhỉ, anh thấy em dạo này xinh không..........Nó hỏi rồi cố thò cái đầu lên phía trước.

  • Ngồi yên nào, xinh.....

  • Xinh ? ..... mỗi thế thôi á.

  • Ờ thì........ lớn hơn rồi.

  • Thế lớn hơn rồi, thì có được làm người yêu anh không.
Câu hỏi của nó làm tôi như điếng người có sét đánh bên tai, tôi yên lặng chỉ cười cho qua, vì thực ra lúc đấy tôi cũng không hình dung được câu hỏi đó là đùa hay thật, chỉ sợ nếu tôi vô tình đồng ý, đùa lại nó, nó lại tưởng là thật thì lại rách việc. Nó lại bồi thêm 1 câu làm tôi khá suy nghĩ

  • Lần này anh mà bơ em như lần trước, thì cả đời này đừng hòng liên lạc với em.

Tôi lại cười, như có chút gì đó............... thực ra nó cũng rất xinh ngoại hình được, mỗi tội tôi cảm thấy nó thích hơp làm 1 người em gái hơn là làm người yêu.
Chiếc xe dừng lại cách nhà nó mấy nhà, nó từ từ bỏ bàn tay ra khỏi túi áo khoác tôi như có chút tiếc nuối.

  • Hết tiền.. Tôi dừng xe quay cái đầu lại nhìn nó nói

  • Sao không tiến lên chỗ cửa, không ra chào bố mẹ vợ à........rồi từ từ xuống xe, cái môi nó bĩu lên, nhìn rất đáng yêu.

  • Không, chào xong không biết còn mạng để về không.

  • Anh vẫn dùng số cũ à

  • Đổi số rồi, 0977..... số mới.

  • Oke....về ngoan tí em nhắn tin....

Nhìn nó vẫy vẫy cái tay rồi chạy tót vào trong nhà, quá nhanh cũng 3 năm rồi, nó cũng lớn hơn rồi...............................

(còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Xả stress

Yếu sinh lý
Chào mừng anh em tới chap mới, kết thúc mối tình với Khánh Linh như vậy, tao lại bước sang chuỗi tháng ngày mới, cảm ơn tất cả các bình luận của anh em, tao đã đọc hết và không bỏ sót 1 cái nào hết, cảm ơn anh em đã luôn ủng hộ động viên tao thời gian vừa qua. anh em đọc chuyện vui vẻ, mấy hôm tao bận nay mới viết thêm được 1 chút.

Phần 3 : Tết miền núi và câu chuyện bên chiếc máy ảnh
Mở mắt thức giấc, cảm giác cồn cào mệt mỏi sau trân bia rượu tối qua, tôi cũng chẳng nhớ được đêm qua ai đưa tôi về hay tôi đã đi thêm những đâu..

  • Dậy đi mày, hôm nay ở đây chơi vơi tao nốt hôm rồi hẵn về

Tôi xoay người tìm chiếc điện thoại đã gần 12h.

  • Thôi tí tao về luôn, chuyện tối qua........... cảm ơn bạn nhá.....

Thằng Hùng quay ra cười cười nhìn tôi.

  • Dkm còn phò rẻ rách, đéo phải tiếc, hay ở lại thêm mấy hôm, trên trường tao nhiều con ngon lắm, tao giới thiệu cho kaka

Tôi nhìn nó cười khẩy một cái, sau khi vệ sinh cá nhân xong thu dọn ít hành lý, nó đèo tôi ra 1 quán cơm sinh viên ngay gần trường.

  • Thế nhé, tao về đây, tết anh em mình lại đoàn tụ.
Tạm biệt nó tại cửa bến, tôi lên chuyến xe sơn la hòa bình, thằng Hùng lúc ăn cơm nó cứ gạ tôi ở lại mãi, nhưng tâm trang của tôi lúc này dường như chỉ muốn được ở một mình, ngà đầu vào ghế suy nghĩ lại nhưng chuyện 2 ngày vừa qua, biết bao nhiêu thứ khiến tôi cần phải suy ngẫm lại, TVH, Khánh Linh...2 ngày....2 người phụ nữ xa rời cuộc đời tôi.....rồi tôi lại nghĩ nếu không phải là tôi phát hiện ra Khánh Linh mà là khánh linh thấy tôi với TVH, thì tình cảnh lúc đó sẽ ra sao...đúng là cuộc đời, có nhưng việc rất khó tin mà bạn không thể nghĩ tới được, nhưng nó cứ thế diễn ra trong cuộc đời của bạn, và cụ thể hơn đó là cuộc đời của tôi................rút chiếc điện thoại nhập lại danh bạ xong, tôi bắt đầu gửi những tin nhắn thông báo sử dụng số dt mới đến những người hay liên lạc, rồi lại vào ola,fb...xóa hết nhưng hình ảnh của Khánh Linh, chặn hết liên lạc......cuối cùng cũng kết thúc, tạm biệt em người con gái làm anh tổn thương.
......
Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng
Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng
Ai biết bầu trời xanh kia
Ngày mai sẽ trở thành sao khuya
Để ta nhớ về người mỗi đêm
Thời gian giữ kỷ niệm quý giá về người thân yêu, đừng xoá đi
Lời hứa mình dành cho nhau buổi chiều gió mát, xin khắc ghi
Lời chia tay chẳng kịp nói, bồ công anh ơi theo gió, xin cuốn đi.
............................

Tôi ở lại nhà thêm 1 ngày, rồi cũng trở lại Thái Nguyên tôi muốn đi thật xa để cho bản thân mình cảm thấy thoải mái hơn.

  • Mày có lấy thịt cho anh không đấy...
Anh B, tay lục thùng đồ tôi mới mang xuống.

  • Có mà, tính ăn cả tết hay sao mà đặt lắm thế.

  • Tao cứ mua dư ra đấy, gửi ít về cho ông bà già ăn thử, xem hợp thì tết đặt trước, mà chẳng mấy tết đâu 2 tháng nữa thôi chứ mấy.

2 Tháng nữa là tết rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.

  • Cái máy ảnh lần trước thằng kia nhổ chưa anh B.

  • Chưa nó lặn mẹ mất rồi, quá ngày rồi đéo thấy đến lấy, sao thế

  • Hay anh để lại cho em đi, tự nhiên thấy thích thích chụp choẹt linh tinh thôi.

  • Vẫn ngoài quán ý, cứ lấy mà dùng, đáng đéo bao nhiêu đâu.

Tính anh B là thế, rất hào phóng với anh em, tuy mới có hơn 4 tháng anh em gặp gỡ chơi với nhau, nhưng tôi biết ông coi tôi như em trai rất quý tôi, tình cảm đó đến tận bây giờ vẫn chưa hề sứt mẻ.
Cách tốt nhất vượt qua nỗi buồn là làm việc và học tập, đó là tôn chỉ của tôi, bắt đầu hứng thú với chiếc máy ảnh của riêng mình, tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm các kiến thức về nhiếp ảnh trên mạng, cả dẫy trọ chở thành người mẫu bất đắc dĩ của tôi sau khi đã nghiên cứu 1 số bài học. Tuy nói là bất đắc dĩ nhưng tôi biết, trong lòng mọi người vui khôn tả vì những tấm ảnh avata với chất lượng cao xóa phông luôn được cập nhật, mà thời đó đâu phải ai cũng ra tiệm hay có máy ảnh sẵn để chụp, ngoài những chiếc điện thoại với độ phân giải thấp. Sau khi chia tay Khánh Linh, sau những dòng trạng thái cảm xúc, hãy nhưng tấm ảnh bị xóa bỏ, tôi nhận được thêm rất nhiều tin nhắnm sự quan tâm của các em gái trên mạng, dường như cuộc sống đã quay trở tôi cũng bớt buồn hơn.

Cái tết cũng đã đến gần, chỗ làm thêm báo sẽ tăng lương những ngày gần tết, nhưng với điều kiện gia đình của tôi và số tiền hàng tháng bố mẹ gửi đủ để tôi tiêu sài thoải mái, thì điều đó cũng chẳng giữ chân tôi lại được, bắt chuyến xe 21 âm tết về để kịp lễ tiễn ông công, ông táo về trời, trong lòng có chút gì đó háo hức nhưng đâu đó trong thoáng suy nghĩ tôi lại nhớ về Khánh Linh........ có lẽ không có những chuyện sảy ra, tết này có lẽ tôi đã vào thăm nhà và đón em xuống Hòa Bình ăn tết cùng gia đình như đã ước định......., hơn 3 tiếng trên xe vì những suy nghĩ miên man trong đầu tôi mãi không tài nào chợp mắt....
11h20 đêm trong cái lạnh của mùa đông miên núi, tôi xuống xe tại trung tâm thị trấn, để gọn mấy thùng đồ đạc quà cáp tôi tiến lại gần phía cửa kho khẽ gọi.

  • Chú Vĩnh ơi mở cửa cho con với.

Sau khi thấy tiếng gọi, ánh sáng từ khe cửa kho bắt đầu sáng lên. Người đàn ông 39t tay nâng nhẹ đẩy cái cửa cuốn lên nhìn tôi cười...

  • Về sớm thế chủ tưởng hơn 12h mới tới.

  • Nay xe đủ khách không nhận hàng lên nó chạy nhanh lắm chú ạ, bố cháu có để cho cháu cái xe nào ngoài này không chú.

  • Có đấy, bố mày sợ mày đêm về lạnh, để bên đường con vios kia kìa, chìa khóa treo ở chỗ thu ngân ý.

  • Xe ai đấy chú, con mới có bằng đi rén lắm hay chú đưa con về đi.

  • Ui zời..đêm rồi đường có đéo ai đâu, cứ mạnh dạn mà phóng thanh niên sợ cái gì, xe bố mày đi bắt nợ nhà thằng Hải đấy, nó phá sản rồi, may bố mày kịp lấy cái xe không ngân hàng nó cũng mút hết trả còn cái gì.

Tồi nhìn lại phía con xe đang đỗ bên kia đường, tự nhiên có cái cảm giác phấn khích xen lẫn hội hộp trong lòng, các bạn ai từng lái xe cũng biết đấy, cái cảm giác mới có bằng, lần đầu được lái xe nhà, còn lái 1 mình thì quá là hồi hộp lo lắng, chỉ sợ tông vào đâu về ông già đấm cho thì bỏ mẹ .
À cũng nói qua một chút cho các bạn dễ hình dung, chỗ tôi đang đứng là kho hàng nhà tôi ngoài thị trấn, cách nhà chính gần 10km, mẹ tôi chuyên buôn bán phân phối phân bón, thuốc bảo vệ thực vật, ngô giống và thức ăn chăn nuôi. Chính vì thế mà bố mẹ luôn hướng tôi học Nông Lâm là vậy. Ông chú Vĩnh này là lái xe nhà 39 tuổi chưa lấy vợ, theo ông già tôi từ lúc lên Hòa Bình lập nghiệp từ năm 18 tuổi, bố tôi coi ông như em trai, cũng muốn ông ổn định gia đình, cho tiền xây nhà lấy vợ nhưng nói mãi ông không chịu, bảo về nhà trong ở cũng không, ông chê trong đấy yên tĩnh xa thị trấn khó đi chơi, nên thôi bố tôi xây cho ông 1 cái phòng riêng ngoài kho hàng vừa tiện đi lại, có mặt luôn mỗi khi hàng về, lẫn trông coi kho luôn 1 thể. Truyện của ông chú Vĩnh này cũng lâm li bi đát lúc nào có dịp tôi sẽ lại kể cho các bạn.

Chạy xe trên đường về với cảm giác hồi hộp khó tả, tốc độ không quá 40km/1h cuối cũng tôi đã hoàn thành được đoạn đường, bố mẹ tôi đã đứng sẵn ngoài cổng từ bao giờ, thấy thằng con lái xe về 2 ông bà đứng tủm tỉm cười.

  • Đấy, anh đã bảo em nó đi về được mà, cứ phải lo :v

  • Sao không lo nhà có mỗi thằng con zai, nó mới lấy bằng xong cũng phải kèm 1 - 2 hôm cho vững đi đã chứ, ai như anh.

  • Lái được rồi, hay bố cho cái xe này, mang xuống trường mà đi kaka

Tôi khẽ nhìn bố mẹ chào thật to, rồi cười lắc đầu
  • Sinh viên làm thêm tiền đâu đổ xăng bố.

  • Đâu để con xem có xe có xước sát gì không nào....con em gái tôi từ đâu chui ra chở vờ ngó nghiêng cái xe.
Bố tôi cốc vào đầu nó một cái rồi cười nói.

  • Lại luyên thuyên.

Nó kêu ui za một tiếng rồi lại bắt đầu mè nheo.

  • Bố mua cho anh Phong hẳn cái oto, thế mà công chúa của bố chỉ xin mua cái xe máy bố cũng không chịu,, bố quá là thiện vị con trai rồi.

Bố tôi lại lấy cái tay véo má nó 1 cái

  • Bao giờ hết lớp 12 đi rồi hẵn nghĩ tới xe với cộ nhé công chúa.

Tôi khẽ cười thầm, kể cũng lạ hết năm lớp 11 bố tôi chủ động mua cho tôi con dream mà tôi vẫn hay nhắc tới để tiện đi học, còn con em gái tôi lúc nào cũng như công chúa, ngày nào cũng phải có người đón đi rước về, mỗi lần chú Vĩnh hay bố tôi bận không đưa được là nó vui lắm, vì được đi với bạn.

Tôi nhìn bố mẹ và đứa em gái đang cười đùa, cảm giác ấm áp gia đình cứ thế bao trùm trong tâm trí, đúng là ....nhà là nơi để về.
......
  • Phong ơi..anh dậy đưa em đi học với.....
Tiếng con em gào thét dưới cầu thang, làm tôi tỉnh giấc, cái lạnh cuối đông khiến tôi không muốn chui ra khỏi chăn 1 chút nào, nhưng đã hứa đêm qua sáng nay đưa nó lên trường lên cũng đành chịu.
Từ nhà tôi tới trường cũng gần 20km, nó học lớp 11 tại trường chuyên trên thành phố Hòa Bình. Ngày xưa hết cấp 2 tôi cũng định thi lên trường này, nhưng vị hội Thằng Hùng và đám bạn thân của tôi, chúng nó chỉ muốn học gần nhà nên tôi cũng từ bỏ ý định. Đưa nó đi ăn sáng xong thả nó ngoài cổng trường, tôi lang thang 1 mình dạo quanh thành phố đợi đón nó, vì những ngày cuối năm các chương trình học cũng chẳng còn nhiều, học sinh đến trường chắc chỉ dọn vệ sinh lao động, để về nghỉ tết. Rút cái điện thoại, tôi nhắn cái tin vào trong nhóm bạn thân thông báo mình đã về, bắt đầu các cuộc hẹn được lên lịch...năm nay đi chơi ở đâu...ăn gì...v.v , tôi lục lại danh bạ tìm số mấy thằng bạn trên tp xem chúng nó đã về nhà chưa dủ đi cafe mà hầu hết chúng nó vẫn còn đang ở dưới trường, đứa thì bận dọn nhà mai làm cơm ông công ông táo nên thôi. Buồn chán quá tôi lại tạt vào một tiệm nét gần trường . Tôi chọn 1 cái máy phía trong cùng của tiệm.

  • Anh ơi ơi bật em máy 25 mới.

  • Chưa có tải khoản à em, có mở luôn không đang khuyến mãi giờ đấy

  • Thế anh tạo cho em 1 cái tk em dùng tạm cũng được, em ngồi tầm 2 tiếng là về.

Mò mẫm một lúc các wed diễn đàn linh, thấy mấy thằng cu bên cạnh chơi một cái game gì đó mới ra mắt thấy cũng hấp dẫn lên quay sang, nhờ chúng lập 1 tài khoản chơi thử , tôi không phải là người hay chơi game, phần lớn thời gian lên mạng chủ yếu là chat chit, nghiên cứu mấy cái thu âm, chỉnh ảnh... nên hiểu biết với game của tôi dường như bằng 0, nhờ sự hướng dấn hết sức nhiệt tình của mấy thằng cu phòng nét, làm tôi càng chơi càng thấy cuốn, chắc các bạn đọc chuyện của tôi so mốc thời gian, cũng biết được sức hút của liên minh huyền thoại lúc đó.
“ Anh lấy em 3 lon coca máy 25” tôi nhắn qua box chat cùa phần mềm tính phí của quán, sau 1 trận combat căng thẳng.

  • Bạn gọi coca nhỉ.... tiếng 1 con bé đằng sau lưng làm tôi quay lại.

  • Ơ....Phong à
các bạn đoán được ai không....

.............Là Thảo, dường như số phận luôn cho tôi cơ hội gặp Thảo, tôi cảm thấy như vậy.

  • Thảo à, sao ở đâu...
  • Người ta lên trông nhà cho anh Thuận ( Chủ tiệm nét, anh họ Thảo ) , vợ anh ý mới sinh em bé hôm kia vẫn đang trong viện.

Tội nhẹ gật gật cái đầu, rút tiền thanh toán mấy lon nước, cũng chẳng nói thêm gì chỉ nhìn bóng dáng em quay lại phía quầy thu ngân, đang bàn giào công việc với anh chủ quán, em vẫn vậy vẫy, mái tóc luôn được cặp bổng cao trên đầu, từ ngày quen biết em số lần thấy em thả tóc thật hiếm hoi......
Tôi quay sang đưa cho 2 cu em bên cạnh lon nước, cám ơn 2 thằng đã hướng dẫn chúng nó cười kaka

  • Anh cứ yên tâm có 2 thằng em ở đây gank team cho anh.

Tôi cười gật gật cái đầu, thình thoảng đôi mắt lại liếc, hướng về phía ngoài cửa, được một lúc.

“ Phong về lâu chưa” tin nhắn từ phần mềm liên lạc của quán tới, tôi quay người lại nhìn về phía thu ngân, em thấy tôi khẽ mỉm cười.

  • Mới về tối qua, thảo ở trên này luôn à.

  • Uhm, ở đến hết tuần bjo chị ra viện thì mới về, mà sao lại lên Thành Phố chơi net thế.

  • Đâu Phong đợi đón đứa em gái học bên trường Chuyên, chán quá vào net ngồi tí thôi :D
  • Em gái hay người yêu :v

  • Em gái Phong thật mà, người ta làm gì có người yêu 😛

  • Thế cái em bữa hôm trước về gặp đâu rồi 😛


Đù móe lần đó cũng cỡ nửa năm rồi mà em vẫn nhớ.


  • Chia tay lâu rồi

  • Oh, thế à.

  • Mà Fb Thảo là gì thế, quen lâu rồi mà Phong chưa có Fb Thảo 😛

  • 😛
Nhắn lại 1 câu rồi em cũng thả lại cho tôi 1 đường link, như mừng thầm trong lòng tôi vội vàng gửi lời mời kết bạn, tôi rất ít khi chủ động thêm bạn trên FB, nhất là với con gái, ngoài mấy đứa bạn thân trong nhóm thì có lẽ Thảo là người đầu tiên tôi chủ động gửi lời mời kết bạn.
Reng..reng. Reng... tiếng điện thoại kêu làm tôi nhớ ra cũng đã gần 9h30
  • Anh đang đâu đấy, ra trường đón em đi nhanh...

Tiếng con em trong điện thoại, làm tôi có chút tiếc nuối, đang bận chát dở với Thảo, nhưng không sao sau ngần ấy năm thầm thích tôi cũng đã, dũng cảm có được liện hệ của Thảo.

  • Phong về đây, em gái gọi rồi...

  • Ohm về đi...........em khẽ ngẩng cái mắt lên nhìn tôi có hơi chút ngại ngùng trong ánh mắt, đôi môi hơi mím lại, gật gật nhẹ cái đầu.


  • Sáng tưởng Lạnh lắm thế mà lạnh có tí tẹo... con em bắt đầu kêu ca nó cởi cái áo khoác dầy cộm rồi ném xuống sau ghế.

  • Mà anh ngồi đâu chờ em đấy.

Tôi hất hất cái cằm về phía tiệm net cách trường mấy mét

  • Kia ngồi..... quán net kia kìa..

  • Ê ê...ra gặp chị Thảo à ...ồ ồ ồ......

  • Thảo nào, vớ vẩn.........

  • Cái chị Thảo anh tặng con gấu to đùng hôm sinh nhật còn gì....hôm qua đợi bố em ra đấy làm ván AU, thấy có cái chị giống giống cái chị đấy lắm......

  • Sao biết @@ ......Tự nhiên tôi thấy hoang mang như bị bắt thóp gì đó.....

  • Trời...chị Chi kể...đợt ấy ở nhà đồn ầm anh đang tán chị ấy cơ mà....trả qua đợt đấy anh đang yêu cái Linh lên em không kể với anh thôi......

Tôi khẽ lắc cái đầu, thật đáng sợ cái thị trấn nhỏ, dù bạn làm điều gì ở đâu với ai, chì cần qua 1 ngày tất cả mọi thứ đã được chia sẻ đến hết các ngóc ngách .
Tôi với con em chưa vội về nhà, vì hôm nay cũng là buổi học cuối cùng để nghỉ tết lại còn là cuối tuần, tiện trên thành phố tôi dẫn nó đi sắm ít quần áo. Nó phấn khởi lắm, cho tôi lượn 1 vòng, tất cả các shop thời trang mà nó yêu thích nó đều đưa tôi vào điểm danh đủ.
Thời tiết cuối đông miên núi thất dễ chịu, sáng còn chút se se lạnh mà tới trưa lại nắng ấm dần.. Về đến nhà cũng đã gần 12h, tôi tạt qua chỗ kho xem tình hình buổi bốc thăm, thông thường gần đến cuối các năm, là gia đình cũng như bên phía các công ty cung cấp, ngô giông thức ăn chăn nuôi lại tài trợ cho bà con dân bản bốc thăm trúng thưởng, năm nào cũng tivi, xe máy, nồi cơm điện.v.v.. cho bà con phấn khởi.
Về đến nơi thì cũng đã tan hội, mẹ tôi cùng mấy cô chú người làm đang thu dọn qua 1 chút, rồi dẫn mấy cô chú, anh chị trong đoàn ra nhà hàng ăn cơm coi như tổng kết. Năm nay giá ngô lên cao, bà con cũng được nhiều, nên ông già tôi vui lắm, trong mấy kho vẫn còn ôm hơn trăm tấn đợi qua tết lên thêm vài giá là xuất.
Sau bữa cơm ngoài quán, thu xếp dặn dò nhân viên dọn lại sạch sẽ các kho để ngày mai thắp hương, gia đình tôi lại về nhà trong, nằm ườn trên ghế sofa ngoài phòng khách tôi bắt đầu mò mẫm trang cá nhân của Thảo.
Nhưng tấm hình với nhiều dòng trạng thái được đăng tải tôi lướt qua nhưng không bỏ sót 1 cái nào, đặc biệt hơn cả tấm ảnh ôm con gấu bông với nhưng lời cảm ơn sinh nhật hôm hè làm tôi dừng lại ngắm nghía khá lâu, chắc hẳn vì em đang ôm món quà tôi tặng...chắc hẳn vì sự xinh đẹp và nụ cười 2 núm đồng tiền của em.

“ Anh về chưa, đang làm gì đấy “

Tin nhắn đến từ Thương, một trong số các cô gái gần đầy tôi hay nhắn tin, em cũng ở cùng thị trấn với tôi, thực ra với tất cả các cô gái đang liên lạc, tôi đều cố gắng dừng lại ở mức bạn bè, tôi chỉ muốn có người nói chuyện, ngoài ra chẳng muốn tiến xa hơn vì vết thương trong lòng vẫn chưa lành lặn.

  • Anh vừa trên thị trấn về, mệt quá.

  • Thế anh nghỉ đi, tối đi uống nước với bọn em không.

  • Ở đâu, để anh xem tối thằng Hùng nó về chưa đã.

  • Trên thành phố ^^ , đi nhá.

Rẹp lại với mấy tin nhắn tạm đồng ý với em, rồi chuyển sang câu chuyện mệt muốn nghỉ ngơi, tôi cất chiếc điện thoại lại vào túi quần lên phòng làm giấc, vì sáng dậy khá sớm đêm qua lại về muôn lên tôi khá là buồn ngủ. Tôi làm một giấc tới tận gần 4h chiều, chỉ sau tiếng chị gái được mẹ tôi thuê về dọn nhà, gõ cửa hỏi có dọn phòng tôi không tôi mới tỉnh giấc.
Con em gái thì sang nhà bạn, bố tôi thì đi thu ít tiền khách hẵn còn nợ hẹn cuối năm thanh toán, nhà còn mỗi mẹ tôi đang lau dọn lại khu phòng thờ. Thấy hơi buồn chân buồn tay, tôi lại dắt chiếc dream quen thuộc, tính phóng ra gần thị trấn cắt cái tóc với ghé qua chỗ mấy thằng bạn chơi, lang thang trên đương đi qua trạm xe bus bắt gặp 1 con bé khá xinh đang ngồi đợi ở điểm, nó nhìn lướt qua tôi 1 cái rồi..... Ơ.... lên 1 tiếng....
Chậm dừng cái xe tôi ngoái đầu lại cố nhớ ra là ai....thì ra là bé Huyền... con bé ngày xưa thích tán tôi, nhưng ngày đó nó nghịch quá 1 năm chuyển 2 trường vì tội đánh nhau, với ngày đó nó còn nhỏ nhỏ lên tôi chỉ coi nó như đứa em gái của mình.
Tồi vòng xe lại bấm mấy hồi còi nhìn nó cười.

  • Đi đâu mà ngồi đây.

  • Em xuống nhà bạn chơi, đang đợi xe bus về, mà anh đi đâu đấy, về lúc nào.

  • Vừa về tối qua, thế lên xe anh đưa về.

Tôi nhìn nó khẽ cười, lâu không gặp con bé từ cái ngày nó tỏ tình, tôi im lặng bơ nó mà nay nó khác nhiều quá, xinh hơn, da trắng dáng đẹp hơn, đặc biệt vấn đó nụ cười duyên với chiếc răng khểnh

Không chút do dự hay ngại ngần, nó nhảy tót lên xe, tay bám chặt lấy eo tôi, tay đập vai vỗ vỗ

  • Tốt...tốt.. May quá đợi từ lẫy tới giờ hình như xe bus nó bỏ chuyến.

Thấy nó ôm eo mình, tôi cũng chẳng ngại gì, cứ thế phóng đi trong cái se se lạnh mùa đông...

  • Anh về đến bao giờ xuống trường.

  • Chắc qua rằm.

  • Thế cũng được mấy tuần nhỉ, anh thấy em dạo này xinh không..........Nó hỏi rồi cố thò cái đầu lên phía trước.

  • Ngồi yên nào, xinh.....

  • Xinh ? ..... mỗi thế thôi á.

  • Ờ thì........ lớn hơn rồi.

  • Thế lớn hơn rồi, thì có được làm người yêu anh không.
Câu hỏi của nó làm tôi như điếng người có sét đánh bên tai, tôi yên lặng chỉ cười cho qua, vì thực ra lúc đấy tôi cũng không hình dung được câu hỏi đó là đùa hay thật, chỉ sợ nếu tôi vô tình đồng ý, đùa lại nó, nó lại tưởng là thật thì lại rách việc. Nó lại bồi thêm 1 câu làm tôi khá suy nghĩ

  • Lần này anh mà bơ em như lần trước, thì cả đời này đừng hòng liên lạc với em.

Tôi lại cười, như có chút gì đó............... thực ra nó cũng rất xinh ngoại hình được, mỗi tội tôi cảm thấy nó thích hơp làm 1 người em gái hơn là làm người yêu.
Chiếc xe dừng lại cách nhà nó mấy nhà, nó từ từ bỏ bàn tay ra khỏi túi áo khoác tôi như có chút tiếc nuối.

  • Hết tiền.. Tôi dừng xe quay cái đầu lại nhìn nó nói

  • Sao không tiến lên chỗ cửa, không ra chào bố mẹ vợ à........rồi từ từ xuống xe, cái môi nó bĩu lên, nhìn rất đáng yêu.

  • Không, chào xong không biết còn mạng để về không.

  • Anh vẫn dùng số cũ à

  • Đổi số rồi, 0977..... số mới.

  • Oke....về ngoan tí em nhắn tin....

Nhìn nó vẫy vẫy cái tay rồi chạy tót vào trong nhà, quá nhanh cũng 3 năm rồi, nó cũng lớn hơn rồi...............................

(còn tiếp)
3 chap 1 ngày đi mày ơi :))
 

bogiasadoa

Yếu sinh lý
Chào mừng anh em tới chap mới, kết thúc mối tình với Khánh Linh như vậy, tao lại bước sang chuỗi tháng ngày mới, cảm ơn tất cả các bình luận của anh em, tao đã đọc hết và không bỏ sót 1 cái nào hết, cảm ơn anh em đã luôn ủng hộ động viên tao thời gian vừa qua. anh em đọc chuyện vui vẻ, mấy hôm tao bận nay mới viết thêm được 1 chút.

Phần 3 : Tết miền núi và câu chuyện bên chiếc máy ảnh
Mở mắt thức giấc, cảm giác cồn cào mệt mỏi sau trân bia rượu tối qua, tôi cũng chẳng nhớ được đêm qua ai đưa tôi về hay tôi đã đi thêm những đâu..

  • Dậy đi mày, hôm nay ở đây chơi vơi tao nốt hôm rồi hẵn về

Tôi xoay người tìm chiếc điện thoại đã gần 12h.

  • Thôi tí tao về luôn, chuyện tối qua........... cảm ơn bạn nhá.....

Thằng Hùng quay ra cười cười nhìn tôi.

  • Dkm còn phò rẻ rách, đéo phải tiếc, hay ở lại thêm mấy hôm, trên trường tao nhiều con ngon lắm, tao giới thiệu cho kaka

Tôi nhìn nó cười khẩy một cái, sau khi vệ sinh cá nhân xong thu dọn ít hành lý, nó đèo tôi ra 1 quán cơm sinh viên ngay gần trường.

  • Thế nhé, tao về đây, tết anh em mình lại đoàn tụ.
Tạm biệt nó tại cửa bến, tôi lên chuyến xe sơn la hòa bình, thằng Hùng lúc ăn cơm nó cứ gạ tôi ở lại mãi, nhưng tâm trang của tôi lúc này dường như chỉ muốn được ở một mình, ngà đầu vào ghế suy nghĩ lại nhưng chuyện 2 ngày vừa qua, biết bao nhiêu thứ khiến tôi cần phải suy ngẫm lại, TVH, Khánh Linh...2 ngày....2 người phụ nữ xa rời cuộc đời tôi.....rồi tôi lại nghĩ nếu không phải là tôi phát hiện ra Khánh Linh mà là khánh linh thấy tôi với TVH, thì tình cảnh lúc đó sẽ ra sao...đúng là cuộc đời, có nhưng việc rất khó tin mà bạn không thể nghĩ tới được, nhưng nó cứ thế diễn ra trong cuộc đời của bạn, và cụ thể hơn đó là cuộc đời của tôi................rút chiếc điện thoại nhập lại danh bạ xong, tôi bắt đầu gửi những tin nhắn thông báo sử dụng số dt mới đến những người hay liên lạc, rồi lại vào ola,fb...xóa hết nhưng hình ảnh của Khánh Linh, chặn hết liên lạc......cuối cùng cũng kết thúc, tạm biệt em người con gái làm anh tổn thương.
......
Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng
Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng
Ai biết bầu trời xanh kia
Ngày mai sẽ trở thành sao khuya
Để ta nhớ về người mỗi đêm
Thời gian giữ kỷ niệm quý giá về người thân yêu, đừng xoá đi
Lời hứa mình dành cho nhau buổi chiều gió mát, xin khắc ghi
Lời chia tay chẳng kịp nói, bồ công anh ơi theo gió, xin cuốn đi.
............................

Tôi ở lại nhà thêm 1 ngày, rồi cũng trở lại Thái Nguyên tôi muốn đi thật xa để cho bản thân mình cảm thấy thoải mái hơn.

  • Mày có lấy thịt cho anh không đấy...
Anh B, tay lục thùng đồ tôi mới mang xuống.

  • Có mà, tính ăn cả tết hay sao mà đặt lắm thế.

  • Tao cứ mua dư ra đấy, gửi ít về cho ông bà già ăn thử, xem hợp thì tết đặt trước, mà chẳng mấy tết đâu 2 tháng nữa thôi chứ mấy.

2 Tháng nữa là tết rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.

  • Cái máy ảnh lần trước thằng kia nhổ chưa anh B.

  • Chưa nó lặn mẹ mất rồi, quá ngày rồi đéo thấy đến lấy, sao thế

  • Hay anh để lại cho em đi, tự nhiên thấy thích thích chụp choẹt linh tinh thôi.

  • Vẫn ngoài quán ý, cứ lấy mà dùng, đáng đéo bao nhiêu đâu.

Tính anh B là thế, rất hào phóng với anh em, tuy mới có hơn 4 tháng anh em gặp gỡ chơi với nhau, nhưng tôi biết ông coi tôi như em trai rất quý tôi, tình cảm đó đến tận bây giờ vẫn chưa hề sứt mẻ.
Cách tốt nhất vượt qua nỗi buồn là làm việc và học tập, đó là tôn chỉ của tôi, bắt đầu hứng thú với chiếc máy ảnh của riêng mình, tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm các kiến thức về nhiếp ảnh trên mạng, cả dẫy trọ chở thành người mẫu bất đắc dĩ của tôi sau khi đã nghiên cứu 1 số bài học. Tuy nói là bất đắc dĩ nhưng tôi biết, trong lòng mọi người vui khôn tả vì những tấm ảnh avata với chất lượng cao xóa phông luôn được cập nhật, mà thời đó đâu phải ai cũng ra tiệm hay có máy ảnh sẵn để chụp, ngoài những chiếc điện thoại với độ phân giải thấp. Sau khi chia tay Khánh Linh, sau những dòng trạng thái cảm xúc, hãy nhưng tấm ảnh bị xóa bỏ, tôi nhận được thêm rất nhiều tin nhắnm sự quan tâm của các em gái trên mạng, dường như cuộc sống đã quay trở tôi cũng bớt buồn hơn.

Cái tết cũng đã đến gần, chỗ làm thêm báo sẽ tăng lương những ngày gần tết, nhưng với điều kiện gia đình của tôi và số tiền hàng tháng bố mẹ gửi đủ để tôi tiêu sài thoải mái, thì điều đó cũng chẳng giữ chân tôi lại được, bắt chuyến xe 21 âm tết về để kịp lễ tiễn ông công, ông táo về trời, trong lòng có chút gì đó háo hức nhưng đâu đó trong thoáng suy nghĩ tôi lại nhớ về Khánh Linh........ có lẽ không có những chuyện sảy ra, tết này có lẽ tôi đã vào thăm nhà và đón em xuống Hòa Bình ăn tết cùng gia đình như đã ước định......., hơn 3 tiếng trên xe vì những suy nghĩ miên man trong đầu tôi mãi không tài nào chợp mắt....
11h20 đêm trong cái lạnh của mùa đông miên núi, tôi xuống xe tại trung tâm thị trấn, để gọn mấy thùng đồ đạc quà cáp tôi tiến lại gần phía cửa kho khẽ gọi.

  • Chú Vĩnh ơi mở cửa cho con với.

Sau khi thấy tiếng gọi, ánh sáng từ khe cửa kho bắt đầu sáng lên. Người đàn ông 39t tay nâng nhẹ đẩy cái cửa cuốn lên nhìn tôi cười...

  • Về sớm thế chủ tưởng hơn 12h mới tới.

  • Nay xe đủ khách không nhận hàng lên nó chạy nhanh lắm chú ạ, bố cháu có để cho cháu cái xe nào ngoài này không chú.

  • Có đấy, bố mày sợ mày đêm về lạnh, để bên đường con vios kia kìa, chìa khóa treo ở chỗ thu ngân ý.

  • Xe ai đấy chú, con mới có bằng đi rén lắm hay chú đưa con về đi.

  • Ui zời..đêm rồi đường có đéo ai đâu, cứ mạnh dạn mà phóng thanh niên sợ cái gì, xe bố mày đi bắt nợ nhà thằng Hải đấy, nó phá sản rồi, may bố mày kịp lấy cái xe không ngân hàng nó cũng mút hết trả còn cái gì.

Tồi nhìn lại phía con xe đang đỗ bên kia đường, tự nhiên có cái cảm giác phấn khích xen lẫn hội hộp trong lòng, các bạn ai từng lái xe cũng biết đấy, cái cảm giác mới có bằng, lần đầu được lái xe nhà, còn lái 1 mình thì quá là hồi hộp lo lắng, chỉ sợ tông vào đâu về ông già đấm cho thì bỏ mẹ .
À cũng nói qua một chút cho các bạn dễ hình dung, chỗ tôi đang đứng là kho hàng nhà tôi ngoài thị trấn, cách nhà chính gần 10km, mẹ tôi chuyên buôn bán phân phối phân bón, thuốc bảo vệ thực vật, ngô giống và thức ăn chăn nuôi. Chính vì thế mà bố mẹ luôn hướng tôi học Nông Lâm là vậy. Ông chú Vĩnh này là lái xe nhà 39 tuổi chưa lấy vợ, theo ông già tôi từ lúc lên Hòa Bình lập nghiệp từ năm 18 tuổi, bố tôi coi ông như em trai, cũng muốn ông ổn định gia đình, cho tiền xây nhà lấy vợ nhưng nói mãi ông không chịu, bảo về nhà trong ở cũng không, ông chê trong đấy yên tĩnh xa thị trấn khó đi chơi, nên thôi bố tôi xây cho ông 1 cái phòng riêng ngoài kho hàng vừa tiện đi lại, có mặt luôn mỗi khi hàng về, lẫn trông coi kho luôn 1 thể. Truyện của ông chú Vĩnh này cũng lâm li bi đát lúc nào có dịp tôi sẽ lại kể cho các bạn.

Chạy xe trên đường về với cảm giác hồi hộp khó tả, tốc độ không quá 40km/1h cuối cũng tôi đã hoàn thành được đoạn đường, bố mẹ tôi đã đứng sẵn ngoài cổng từ bao giờ, thấy thằng con lái xe về 2 ông bà đứng tủm tỉm cười.

  • Đấy, anh đã bảo em nó đi về được mà, cứ phải lo :v

  • Sao không lo nhà có mỗi thằng con zai, nó mới lấy bằng xong cũng phải kèm 1 - 2 hôm cho vững đi đã chứ, ai như anh.

  • Lái được rồi, hay bố cho cái xe này, mang xuống trường mà đi kaka

Tôi khẽ nhìn bố mẹ chào thật to, rồi cười lắc đầu
  • Sinh viên làm thêm tiền đâu đổ xăng bố.

  • Đâu để con xem có xe có xước sát gì không nào....con em gái tôi từ đâu chui ra chở vờ ngó nghiêng cái xe.
Bố tôi cốc vào đầu nó một cái rồi cười nói.

  • Lại luyên thuyên.

Nó kêu ui za một tiếng rồi lại bắt đầu mè nheo.

  • Bố mua cho anh Phong hẳn cái oto, thế mà công chúa của bố chỉ xin mua cái xe máy bố cũng không chịu,, bố quá là thiện vị con trai rồi.

Bố tôi lại lấy cái tay véo má nó 1 cái

  • Bao giờ hết lớp 12 đi rồi hẵn nghĩ tới xe với cộ nhé công chúa.

Tôi khẽ cười thầm, kể cũng lạ hết năm lớp 11 bố tôi chủ động mua cho tôi con dream mà tôi vẫn hay nhắc tới để tiện đi học, còn con em gái tôi lúc nào cũng như công chúa, ngày nào cũng phải có người đón đi rước về, mỗi lần chú Vĩnh hay bố tôi bận không đưa được là nó vui lắm, vì được đi với bạn.

Tôi nhìn bố mẹ và đứa em gái đang cười đùa, cảm giác ấm áp gia đình cứ thế bao trùm trong tâm trí, đúng là ....nhà là nơi để về.
......
  • Phong ơi..anh dậy đưa em đi học với.....
Tiếng con em gào thét dưới cầu thang, làm tôi tỉnh giấc, cái lạnh cuối đông khiến tôi không muốn chui ra khỏi chăn 1 chút nào, nhưng đã hứa đêm qua sáng nay đưa nó lên trường lên cũng đành chịu.
Từ nhà tôi tới trường cũng gần 20km, nó học lớp 11 tại trường chuyên trên thành phố Hòa Bình. Ngày xưa hết cấp 2 tôi cũng định thi lên trường này, nhưng vị hội Thằng Hùng và đám bạn thân của tôi, chúng nó chỉ muốn học gần nhà nên tôi cũng từ bỏ ý định. Đưa nó đi ăn sáng xong thả nó ngoài cổng trường, tôi lang thang 1 mình dạo quanh thành phố đợi đón nó, vì những ngày cuối năm các chương trình học cũng chẳng còn nhiều, học sinh đến trường chắc chỉ dọn vệ sinh lao động, để về nghỉ tết. Rút cái điện thoại, tôi nhắn cái tin vào trong nhóm bạn thân thông báo mình đã về, bắt đầu các cuộc hẹn được lên lịch...năm nay đi chơi ở đâu...ăn gì...v.v , tôi lục lại danh bạ tìm số mấy thằng bạn trên tp xem chúng nó đã về nhà chưa dủ đi cafe mà hầu hết chúng nó vẫn còn đang ở dưới trường, đứa thì bận dọn nhà mai làm cơm ông công ông táo nên thôi. Buồn chán quá tôi lại tạt vào một tiệm nét gần trường . Tôi chọn 1 cái máy phía trong cùng của tiệm.

  • Anh ơi ơi bật em máy 25 mới.

  • Chưa có tải khoản à em, có mở luôn không đang khuyến mãi giờ đấy

  • Thế anh tạo cho em 1 cái tk em dùng tạm cũng được, em ngồi tầm 2 tiếng là về.

Mò mẫm một lúc các wed diễn đàn linh, thấy mấy thằng cu bên cạnh chơi một cái game gì đó mới ra mắt thấy cũng hấp dẫn lên quay sang, nhờ chúng lập 1 tài khoản chơi thử , tôi không phải là người hay chơi game, phần lớn thời gian lên mạng chủ yếu là chat chit, nghiên cứu mấy cái thu âm, chỉnh ảnh... nên hiểu biết với game của tôi dường như bằng 0, nhờ sự hướng dấn hết sức nhiệt tình của mấy thằng cu phòng nét, làm tôi càng chơi càng thấy cuốn, chắc các bạn đọc chuyện của tôi so mốc thời gian, cũng biết được sức hút của liên minh huyền thoại lúc đó.
“ Anh lấy em 3 lon coca máy 25” tôi nhắn qua box chat cùa phần mềm tính phí của quán, sau 1 trận combat căng thẳng.

  • Bạn gọi coca nhỉ.... tiếng 1 con bé đằng sau lưng làm tôi quay lại.

  • Ơ....Phong à
các bạn đoán được ai không....

.............Là Thảo, dường như số phận luôn cho tôi cơ hội gặp Thảo, tôi cảm thấy như vậy.

  • Thảo à, sao ở đâu...
  • Người ta lên trông nhà cho anh Thuận ( Chủ tiệm nét, anh họ Thảo ) , vợ anh ý mới sinh em bé hôm kia vẫn đang trong viện.

Tội nhẹ gật gật cái đầu, rút tiền thanh toán mấy lon nước, cũng chẳng nói thêm gì chỉ nhìn bóng dáng em quay lại phía quầy thu ngân, đang bàn giào công việc với anh chủ quán, em vẫn vậy vẫy, mái tóc luôn được cặp bổng cao trên đầu, từ ngày quen biết em số lần thấy em thả tóc thật hiếm hoi......
Tôi quay sang đưa cho 2 cu em bên cạnh lon nước, cám ơn 2 thằng đã hướng dẫn chúng nó cười kaka

  • Anh cứ yên tâm có 2 thằng em ở đây gank team cho anh.

Tôi cười gật gật cái đầu, thình thoảng đôi mắt lại liếc, hướng về phía ngoài cửa, được một lúc.

“ Phong về lâu chưa” tin nhắn từ phần mềm liên lạc của quán tới, tôi quay người lại nhìn về phía thu ngân, em thấy tôi khẽ mỉm cười.

  • Mới về tối qua, thảo ở trên này luôn à.

  • Uhm, ở đến hết tuần bjo chị ra viện thì mới về, mà sao lại lên Thành Phố chơi net thế.

  • Đâu Phong đợi đón đứa em gái học bên trường Chuyên, chán quá vào net ngồi tí thôi :D
  • Em gái hay người yêu :v

  • Em gái Phong thật mà, người ta làm gì có người yêu 😛

  • Thế cái em bữa hôm trước về gặp đâu rồi 😛


Đù móe lần đó cũng cỡ nửa năm rồi mà em vẫn nhớ.


  • Chia tay lâu rồi

  • Oh, thế à.

  • Mà Fb Thảo là gì thế, quen lâu rồi mà Phong chưa có Fb Thảo 😛

  • 😛
Nhắn lại 1 câu rồi em cũng thả lại cho tôi 1 đường link, như mừng thầm trong lòng tôi vội vàng gửi lời mời kết bạn, tôi rất ít khi chủ động thêm bạn trên FB, nhất là với con gái, ngoài mấy đứa bạn thân trong nhóm thì có lẽ Thảo là người đầu tiên tôi chủ động gửi lời mời kết bạn.
Reng..reng. Reng... tiếng điện thoại kêu làm tôi nhớ ra cũng đã gần 9h30
  • Anh đang đâu đấy, ra trường đón em đi ......nhanh...

Tiếng con em trong điện thoại, làm tôi có chút tiếc nuối, đang bận chát dở với Thảo, nhưng không sao sau ngần ấy năm thầm thích tôi cũng đã có được liện hệ của Thảo.

  • Phong về đây, em gái gọi rồi...

  • Ohm về đi...........em khẽ ngẩng cái mắt lên nhìn tôi có hơi chút ngại ngùng trong ánh mắt, đôi môi hơi mím lại, gật gật nhẹ cái đầu.
..........................................................

  • Sáng tưởng Lạnh lắm thế mà lạnh có tí tẹo... con em bắt đầu kêu ca nó cởi cái áo khoác dầy cộm rồi ném xuống sau ghế.

  • Mà anh ngồi đâu chờ em đấy.

Tôi hất hất cái cằm về phía tiệm net cách trường mấy mét

  • Kia... ngồi quán net kia kìa..

  • Ê ê...ra gặp chị Thảo à ...ồ ồ ồ......

  • Thảo nào, vớ vẩn.........

  • Cái chị Thảo anh tặng con gấu to đùng hôm sinh nhật còn gì....hôm qua đợi bố em ra đấy làm ván AU, thấy có cái chị giống giống cái chị đấy lắm......

  • Sao biết @@ ......Tự nhiên tôi thấy hoang mang như bị bắt thóp gì đó.....

  • Trời...chị Chi kể...đợt ấy ở nhà đồn ầm anh đang tán chị ấy cơ mà....trả qua đợt đấy anh đang yêu cái Linh lên em không kể với anh thôi......

Tôi khẽ lắc cái đầu, thật đáng sợ cái thị trấn nhỏ, dù bạn làm điều gì ở đâu với ai, chì cần qua 1 ngày tất cả mọi thứ đã được chia sẻ đến hết các ngóc ngách .
Tôi với con em chưa vội về nhà, vì hôm nay cũng là buổi học cuối cùng để nghỉ tết lại còn là cuối tuần, tiện trên thành phố tôi dẫn nó đi sắm ít quần áo. Nó phấn khởi lắm, cho tôi lượn 1 vòng, tất cả các shop thời trang mà nó yêu thích nó đều đưa tôi vào điểm danh đủ.
Thời tiết cuối đông miên núi thất dễ chịu, sáng còn chút se se lạnh mà tới trưa lại nắng ấm dần.. Về đến nhà cũng đã gần 12h, tôi tạt qua chỗ kho xem tình hình buổi bốc thăm, thông thường gần đến cuối các năm, là gia đình cũng như bên phía các công ty cung cấp, ngô giông thức ăn chăn nuôi lại tài trợ cho bà con dân bản bốc thăm trúng thưởng, năm nào cũng tivi, xe máy, nồi cơm điện.v.v.. cho bà con phấn khởi.
Về đến nơi thì cũng đã tan hội, mẹ tôi cùng mấy cô chú người làm đang thu dọn qua 1 chút, rồi dẫn mấy cô chú, anh chị trong đoàn ra nhà hàng ăn cơm coi như tổng kết. Năm nay giá ngô lên cao, bà con cũng được nhiều, nên ông già tôi vui lắm, trong mấy kho vẫn còn ôm hơn trăm tấn đợi qua tết lên thêm vài giá là xuất.
Sau bữa cơm ngoài quán, thu xếp dặn dò nhân viên dọn lại sạch sẽ các kho để ngày mai thắp hương, gia đình tôi lại về nhà trong, nằm ườn trên ghế sofa ngoài phòng khách tôi bắt đầu mò mẫm trang cá nhân của Thảo.
Nhưng tấm hình với nhiều dòng trạng thái được đăng tải tôi lướt qua nhưng không bỏ sót 1 cái nào, đặc biệt hơn cả tấm ảnh ôm con gấu bông với nhưng lời cảm ơn sinh nhật hôm hè làm tôi dừng lại ngắm nghía khá lâu, chắc hẳn vì em đang ôm món quà tôi tặng...chắc hẳn vì sự xinh đẹp và nụ cười 2 núm đồng tiền của em.

“ Anh về chưa, đang làm gì đấy “

Tin nhắn đến từ Thương, một trong số các cô gái gần đầy tôi hay nhắn tin, em cũng ở cùng thị trấn với tôi, thực ra với tất cả các cô gái đang liên lạc, tôi đều cố gắng dừng lại ở mức bạn bè, tôi chỉ muốn có người nói chuyện, ngoài ra chẳng muốn tiến xa hơn vì vết thương trong lòng vẫn chưa lành lặn.

  • Anh vừa trên thị trấn về, mệt quá.

  • Thế anh nghỉ đi, tối đi uống nước với bọn em không.

  • Ở đâu, để anh xem tối thằng Hùng nó về chưa đã.

  • Trên thành phố ^^ , đi nhá.

Rẹp lại với mấy tin nhắn tạm đồng ý với em, rồi chuyển sang câu chuyện mệt muốn nghỉ ngơi, tôi cất chiếc điện thoại lại vào túi quần lên phòng làm giấc, vì sáng dậy khá sớm đêm qua lại về muôn lên tôi khá là buồn ngủ. Tôi làm một giấc tới tận gần 4h chiều, chỉ sau tiếng chị gái được mẹ tôi thuê về dọn nhà, gõ cửa hỏi có dọn phòng tôi không tôi mới tỉnh giấc.
Con em gái thì sang nhà bạn, bố tôi thì đi thu ít tiền khách hẵn còn nợ hẹn cuối năm thanh toán, nhà còn mỗi mẹ tôi đang lau dọn lại khu phòng thờ. Thấy hơi buồn chân buồn tay, tôi lại dắt chiếc dream quen thuộc, tính phóng ra gần thị trấn cắt cái tóc với ghé qua chỗ mấy thằng bạn chơi, lang thang trên đương đi qua trạm xe bus bắt gặp 1 con bé khá xinh đang ngồi đợi ở điểm, nó nhìn lướt qua tôi 1 cái rồi..... Ơ.... lên 1 tiếng....
Chậm dừng cái xe tôi ngoái đầu lại cố nhớ ra là ai....thì ra là bé Huyền... con bé ngày xưa thích tán tôi, nhưng ngày đó nó nghịch quá 1 năm chuyển 2 trường vì tội đánh nhau, với ngày đó nó còn nhỏ nhỏ lên tôi chỉ coi nó như đứa em gái của mình.
Tồi vòng xe lại bấm mấy hồi còi nhìn nó cười.

  • Đi đâu mà ngồi đây.

  • Em xuống nhà bạn chơi, đang đợi xe bus về, mà anh đi đâu đấy, về lúc nào.

  • Vừa về tối qua, thế lên xe anh đưa về.

Tôi nhìn nó khẽ cười, lâu không gặp con bé từ cái ngày nó tỏ tình, tôi im lặng bơ nó mà nay nó khác nhiều quá, xinh hơn, da trắng dáng đẹp hơn, đặc biệt vấn đó nụ cười duyên với chiếc răng khểnh

Không chút do dự hay ngại ngần, nó nhảy tót lên xe, tay bám chặt lấy eo tôi, tay đập vai vỗ vỗ

  • Tốt...tốt.. May quá đợi từ lẫy tới giờ hình như xe bus nó bỏ chuyến.

Thấy nó ôm eo mình, tôi cũng chẳng ngại gì, cứ thế phóng đi trong cái se se lạnh mùa đông...

  • Anh về đến bao giờ xuống trường.

  • Chắc qua rằm.

  • Thế cũng được mấy tuần nhỉ, anh thấy em dạo này xinh không..........Nó hỏi rồi cố thò cái đầu lên phía trước.

  • Ngồi yên nào, xinh.....

  • Xinh ? ..... mỗi thế thôi á.

  • Ờ thì........ lớn hơn rồi.

  • Thế lớn hơn rồi, thì có được làm người yêu anh không.
Câu hỏi của nó làm tôi như điếng người có sét đánh bên tai, tôi yên lặng chỉ cười cho qua, vì thực ra lúc đấy tôi cũng không hình dung được câu hỏi đó là đùa hay thật, chỉ sợ nếu tôi vô tình đồng ý, đùa lại nó, nó lại tưởng là thật thì lại rách việc. Nó lại bồi thêm 1 câu làm tôi khá suy nghĩ

  • Lần này anh mà bơ em như lần trước, thì cả đời này đừng hòng liên lạc với em.

Tôi lại cười, như có chút gì đó............... thực ra nó cũng rất xinh ngoại hình được, mỗi tội tôi cảm thấy nó thích hơp làm 1 người em gái hơn là làm người yêu.
Chiếc xe dừng lại cách nhà nó mấy nhà, nó từ từ bỏ bàn tay ra khỏi túi áo khoác tôi như có chút tiếc nuối.

  • Hết tiền.. Tôi dừng xe quay cái đầu lại nhìn nó nói

  • Sao không tiến lên chỗ cửa, không ra chào bố mẹ vợ à........rồi từ từ xuống xe, cái môi nó bĩu lên, nhìn rất đáng yêu.

  • Không, chào xong không biết còn mạng để về không.

  • Anh vẫn dùng số cũ à

  • Đổi số rồi, 0977..... số mới.

  • Oke....về ngoan tí em nhắn tin....

Nhìn nó vẫy vẫy cái tay rồi chạy tót vào trong nhà, quá nhanh cũng 3 năm rồi, nó cũng lớn hơn rồi...............................

(còn tiếp)
Cay nhỉ cứ đang vào thì lại hết. Tml ra chap đều đi chứ :))
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Cảm ơn anh em ủng hộ, nhưng mà mấy thằng ML đừng ib hỏi tao xin fb trang anh được không, tao viết truyện cho đọc là tốt rồi, ngu éo đâu cho chúng mày để chúng mày vào ib phá cuộc sống ngta à , với địa điểm trên câu truyện tao cũng nói ngay từ đầu là tao thay đổi, thay đổi tên nv địa điểm để không ảnh hưởng tới những người tao nhắc tới, nên đừng cố dò tao ở đâu, hay fb em này em kia nhé , đọc truyện đi like thì đéo like đọc ké nhưng cứ hay tò mò :v
 
Bên trên