• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Tại sao Putin qua Việt nam mà không thăm tượng đài Lê Nin ở Hà Nội vậy chúng mày

“Dạt vòm” là từ chúng tôi gọi vui việc trốn khỏi nhà, chui lủi các nơi trước ngày biểu tình để có thể tham gia, tránh bị an ninh chặn cửa, bắt bớ không thể đi biểu tình.



Về chuyện dạt vòm, chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm vui:

1. Chuyện thứ nhất:

Lần đó tôi, chị Đặng Bích Phượng và chị Hoàng Hà, cùng với Tễu (tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện) rủ nhau đi dạt vòm.

Vì muốn tiết kiệm tiền và để tiện bảo vệ nhau, nên chúng tôi chỉ thuê một phòng ở một khách sạn nhỏ ở Yên Phụ. Định ba chị em gái ngủ trên giường, còn Tễu thì ngủ dưới đất.

Còn chưa ổn định chỗ ở, thì Tễu cằn nhằn: “Thôi các chị ơi, em không ở chung phòng thế này đâu. Nhỡ an ninh nó lại vu cho em là dâm ô với các chị thì mang tiếng chết”.

Lại đành phải thuê cho Tễu một phòng riêng.

Một lúc sau thấy tiếng gõ cửa, Tễu bước vào, ngoẹo đầu phàn nàn: “Em không ở phòng đó đâu, phòng không có chốt bên trong, nhỡ nửa đêm chúng xô cửa đẩy một con cave vào và vu cho em là đồi truỵ thì chết”. Lại đành gọi lễ tân tìm một phòng có chốt bên trong để thuê cho Tễu.

33-1.jpg
Từ trái qua: Thảo Teresa, Đặng Bích Phượng, Nguyễn Xuân Diện, Phan Cẩm Hường và Nguyễn Thuý hạnh. Ảnh trên mạng
Hôm sau chúng tôi an toàn tham gia một cuộc biểu tình rất “hoành tráng”. Lúc đó chẳng nghĩ gì, nhưng giờ nghĩ lại thấy buồn cười quá.

2. Chuyện thứ hai

Ngày 10/5/2016, từ Sài Gòn, blogger Huỳnh Ngọc Chênh tuyên bố một mình toạ kháng ở trung tâm Sài Gòn vào ngày 15/5, phản đối bắt bớ đánh đập người biểu tình đòi bảo vệ môi trường biển, khẩu hiệu là: “Hãy đánh vào mặt tôi nếu muốn. Nhưng hãy trả lại tự do và môi trường biển cho dân tôi”.

Chúng tôi ở Hà Nội quyết định thành lập một nhóm toạ kháng đồng hành, hưởng ứng lời kêu gọi. Tình hình Hà Nội và Sài Gòn lúc đó rất căng thẳng.

Tôi chịu trách nhiệm tìm chỗ trú cho nhóm. Tôi có một người bạn là mẹ đơn thân, ở một căn hộ nhỏ trong một khu tập thể cũ ở phố Thái Thịnh, Hà Nội. Hôm đó hai mẹ con cô bạn về quê nên tôi hỏi mượn căn hộ. Cô bạn đồng ý và giao chìa khoá cho tôi, dặn:

– Gạo còn trong cái thùng, rau, trứng và thịt ở trong tủ lạnh. Chị cần thì cứ lấy ra nấu ăn tự nhiên nhé!

Tôi lắc đầu dứt khoát:

– Chị chỉ ở nhờ một đêm thôi, mai chị đi từ 5h sáng. Hôm nay thì chị đã mua xôi đủ ăn đây rồi.

Thế là sáng sớm tôi tiếp quản căn hộ và bắt đầu liên lạc với từng người, chị Đặng Bích Phượng, Tễu (tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện), rồi đến Thảo Teresa, cuối cùng là Phan Cẩm Hường.

Khi đủ người và đã yên vị, trời tối dần, chợt một người nhìn xuống đường qua ban công, bàng hoàng phát hiện đám an ninh chìm đã đứng đầy ở bên dưới, tay cầm bộ đàm. Giờ thì có chạy đằng trời, đành phải ngồi chờ đến sáng xem tình hình thế nào.

Chúng tôi bắt đầu kiểm điểm xem ai là người vô ý làm lộ chỗ nấp, người nọ đổ cho người kia, ai cũng ra sức thanh minh không phải tại mình. Người thì bảo tại Tễu làm lộ khi bị an ninh theo xe khách về tận quê, rồi lại lộn lên và về thẳng đây mà không tạm rẽ vào đâu để cắt đuôi. Người thì bảo tại Cẩm Hường sát giờ mới rời nhà, không biết cắt đuôi. Chỉ mỗi tôi vô can.

Cả đêm hôm ấy không ai ngủ, hồi hộp chờ sáng.

Sáng hôm sau chúng tôi nhìn xuống dưới đường, vẫn thấy an ninh, mà lực lượng còn đông gấp nhiều lần tối qua. (Hôm sau cả phố Thái Thịnh hỏi nhau không biết hôm trước có chuyện gì mà an ninh đứng đầy cả phố).

Chúng tôi đành quyết định cứ cố thủ trong nhà và toạ kháng giương biểu ngữ, đăng lên mạng.

Cửa bắt đầu rung bần bật bởi tiếng đập cửa mạnh và liên hồi của đám an ninh, đến nỗi cánh cửa tưởng như sắp long ra. Có một lỗ nhỏ ở cánh cửa cũ kỹ, chúng tôi lấy giấy vo tròn lại rồi nhét vào. Bên ngoài, từ cầu thang ra tận ngoài đường lực lượng công an và dân phòng đứng kín.

Mặc cho họ đập cửa, chúng tôi cứ ngồi im bên trong.

Rồi thấy im một lúc, Tễu nhón chân đi ra cửa, rút cục giấy ra ngó xem tình hình bên ngoài thế nào. Vừa ghé mắt đã thấy Tễu nhét ngay cục giấy trở lại và nhón chân chạy vội vào, tay bụm miệng cố nhịn cười, bảo tôi: “Em vừa ngó ra thì đúng lúc một thằng ở ngoài nhòm vào, đến nỗi bốn mắt hai mũi chạm vào nhau”.

Họ vẫn tiếp tục đập cửa, chúng tôi vẫn ngồi im.

Trời trưa dần, chúng tôi đành mở vại và tủ lạnh lấy gạo, thịt, trứng nấu cơm ăn, không còn hy vọng vào buổi toạ kháng ở bờ hồ như kế hoạch. Rồi đến bữa tối nữa, và cuối cùng thì lương thực, thực phẩm trong nhà cô bạn hết sạch.

Rồi trời tối dần, vẫn không thấy lực lượng an ninh rút lui, chúng tôi thảo luận rồi quyết định “mở đường máu” ra về, kệ, bắt thì bắt. Anh trai của chị Phượng đến đưa cho em gái quyển sổ hộ khẩu cũng bị bắt luôn về đồn.

Bất ngờ thấy chúng tôi mở cửa và bình thản đi ra, lực lượng an ninh bỗng có vẻ lúng túng chưa biết xử lý thế nào. Lúc sau một viên sĩ quan an ninh tiến đến yêu cầu chúng tôi về đồn. Thế là tất cả cãi lý, rằng: “Chúng tôi trật tự trong nhà, vi phạm cái gì mà phải về đồn?”. Và rằng “Chính các anh vô lý bao vây chúng tôi hai ngày nay mới là vi phạm pháp luật”.

Cãi mạnh nhất là Thảo Teresa. Mọi người trong khu tập thể quây kín lại hồi hộp xem cuộc vây bắt “nhóm tội phạm nguy hiểm” trốn trong căn hộ mà công an bao vây suốt từ hôm qua đến tối nay.

Cuối cùng thì họ phải cho chúng tôi về. Tôi chở Thảo về nhà, rồi đi tiếp về nhà tôi. Tay an ninh vẫn theo sau.

Nhưng đến chợ Mơ thì tôi quên đường về (dốt đường là bệnh của tôi). Bí quá tôi đành quay sang hỏi tay an ninh: “Về Royal rẽ đường nào nhỉ?”. Tay an ninh ngần ngừ một thoáng rồi hất đầu sang bên phải. Thế là tôi đi theo hắn về tận đến nhà mình.

Hôm sau cô bạn tôi bị gọi lên đồn. Cô ấy cãi: “Tôi chỉ biết cho chị ấy mượn nhà chứ có biết chị ấy làm gì đâu”. Thế rồi cũng thoát.

Nhưng chuyện buồn cười nhất là, qua cô bạn tôi mới biết thủ phạm làm lộ lại CHÍNH LÀ TÔI. Tôi đã nghe điện thoại họ giả làm người ship hàng, khiến công an định vị ra chỗ ẩn nấp của chúng tôi.

Chuyện đã qua gần 9 năm, nhưng nghĩ lại tôi vẫn thấy thú vị. Quả là ngày đó có tự do hơn bây giờ nhiều, chứ mà giờ thì đi tù cả lũ
 

anh7ngheo

Yếu sinh lý
Tao hết sức quan ngại về kiến thức cũng như trình độ tụi bò đỏ bên xam
Hồi xưa tao ở voz hay otofun bò đỏ bên đó nó còn có chút kiến thức và lý lẽ
Bò đỏ bên xam chỉ có chửi bới 3 que tây nội địa lải nhải miết đéo có tí gì trong não
Bò đỏ này trả 3 củ 1 tháng là quá cao
thằng thuê chúng nó mới là đứa ngu .chỉ copy mấy câu chửi thôi tháng 3tr thì phí vl
 
chân dung các đ/c com com thức 24/7 để canh gác cho lãnh đạo ôm vợ bé ngủ {big_smile}
 

Đính kèm

  • 09B44455-010E-4729-AD1F-7F327203A491.jpeg
    09B44455-010E-4729-AD1F-7F327203A491.jpeg
    203.5 KB · Xem: 0
Ba năm gần trôi qua, kể cả những người ủng hộ Nga như tướng Cương cũng thấy rõ canh bạc của Pudog đang thất bại ngày càng rỏ nét. Trong khi người dân Ukraine chiến đấu với tất cả nhiệt huyết, cứ mỗi khi xe tăng Nga bị phá hủy và mỗi người lính Nga thiệt mạng đều làm tăng lòng dũng cảm chiến đấu của người Ukraine. Và mỗi người Ukraine bị giết sẽ làm sâu sắc thêm lòng căm thù của người Ukraine đối với kẻ xâm lược.

Những câu chuyện hàng ngày về lòng quả cảm của nhân dân Ukraine mang lại quyết tâm không chỉ cho người Ukraine, mà cho cả thế giới. Chúng mang lại sự can đảm cho chính phủ của các quốc gia châu Âu, cho chính quyền Mỹ, và thậm chí cho cả những người dân Nga đang bị Pudog áp bức.

Cuộc chiến ở Ukraine sẽ định hình lại tương lai của toàn thế giới. Nếu chúng ta cho phép sự độc tài và ỷ vào sức mạnh giành được chiến thắng, tất cả chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả. Tổng hợp 2024 thấy:

Một quân đội đứng top thứ hai của thế giới với ngân sách quân sự lớn thứ ba, lại được Triều Tiên đưa cả vạn quân sang tham chiến, nhưng:

- Vẫn không thể chiếm nổi Tỉnh Donetsk sau hơn 30 tháng giao tranh;
- Không tiến xa hơn vài km ở vùng biên giới trong cuộc tấn công lớn vào Kharkiv.
- Không thể cứu nổi đồng minh ở Syria;
- Mất quyền kiểm soát một phần Tỉnh Kursk vào tay lực lượng Ukraine và không thể chiếm lại (kể cả sau khi lôi kéo Triều Tiên vào cuộc chiến);
- Không thể dìm chết Ukraine bởi giá lạnh và bóng tối sau ba năm tấn công bằng tên lửa và ném bom;
- Chiếm được khoảng 2.800 km² lãnh thổ Ukraine sau một năm giao tranh với thiệt hại kinh hoàng.
- Bất lực trước các cuộc tấn công của Ukraine vào các sân bay, kho dầu và kho đạn dược...
- Sắp bước sang năm thứ tư của cuộc chiến tranh chớp nhoáng vài ngày để chiếm Kyiv, với 800.000 người thiệt mạng và bị thương, và đã xuất hiện dấu hiệu cho thấy nền kinh tế của Nga không thể duy trì được chi tiêu quân sự khổng lồ và đe dọa đến tình trạng đình lạm; chớ trêu là không thể dừng lại được nữa rồi, cỗ máy chiến tranh của Nga đã đứt phanh.
 
Nga thừa nhận bất lực, dù Thủ tướng Hung và Slova trực tiếp bay đến Moscow cầu cứu Putin

Việc cung cấp khí đốt của Nga qua Ukraine từ 07:00 (giờ Kyiv) ngày 1 tháng 1 không còn được thực hiện, — truyền thông Nga loan tin

Tập đoàn Gazprom của Nga cũng cho biết họ không có đủ khả năng kỹ thuật và pháp lý để tiếp tục cung cấp khí đốt quá cảnh qua Ukraine.

Chúng ta lưu ý rằng Tổng thống Zelensky tuân thủ nghiêm túc thoả thuận giữa các bên, dù Nga, Hung và Slovakia đang hưởng lợi trên chính xương máu của đồng bào ông suốt 3 năm qua. Và 0h ngày 1/1/2025, là ngày thoả thuận hết hiệu lực, nếu các bên không tiếp tục gia hạn. Tất nhiên, chẳng có nhà lãnh đạo nào lại có thể tiếp tục gia hạn cho kẻ thù của mình cả.

Không chỉ vậy, việc chấm dứt thoả thuận đã được Ukraine công bố liên tục trong suốt gần 3 năm qua và chủ động hỗ trợ thiệt hại cho Slovakia đến 500 triệu usd. Tuy nhiên, Hungary và Slovakia vẫn bất chấp để tiếp tay cho tội ác của Nga đối với đất nước và dân tộc Ukraine. Thủ tướng Slovaki còn đe doạ cắt điện dự phòng đến Ukraine. Nhưng ông ta đã nhầm và quá ảo tưởng sức mạnh, khi Slovakia không có khả năng cũng như thâm quyền đe doạ đến Ukraine

Tuyên bố về việc Ukraine chấm dứt trung chuyển khí đốt từ Nga, Đại diện EU cho biết điều đó không ảnh hưởng gì nhiều đến EU, vì họ đã hoàn toàn chủ động các nguồn cung từ hai năm nay và thừa nhận quyết định của Tổng thống Zelensky là hợp lý.
 
3-1-2025

Đến giờ này không biết các vị đã nhìn ra vấn đề chưa, đã thấy rằng các vị đã thua chưa?

Các vị đã thua bởi tôi đã đưa toàn bộ 6 clip các vị dùng để buộc tôi tôi lên cho công luận xem. Các “luật sư công dân” của tôi đều đồng ý tôi vô tội. Có thể trình độ luật của họ sơ sài không bằng các quan chức tư pháp trong các toà án ở Việt Nam nhưng sự việc của tôi quá đơn giản, quá rõ ràng, người không cần có bằng cấp gì về luật pháp vẫn có thể hiểu một cách chắc chắn đâu là đúng đâu là sai.



Các vị có thấy nực cười không khi một cá nhân như tôi, người chưa bao giờ tham nhũng một đồng của ngân sách, chưa bao giờ làm gì bôi nhọ chính quyền giống như cả nghìn cán bộ thoái hoá biến chất của các vị mà ngược lại tôi còn bỏ tiền túi, kết quả công sức lao động chân chính của tôi vào những công việc từ thiện, thì các vị lại coi là tội phạm?

Các vị có thấy nực cười không khi nhận ra sự hành động “bới lông tìm vết”, dùng kính lúp soi bụi để kết tội một con người vô tội như tôi?

Các vị có thấy nực cười khi các vị dùng tiền thuế của dân vào một việc làm ngớ ngẩn, soi từng câu chữ của những clip, gỡ băng chính xác từng dấu chấm phẩy như thể nỗ lực tìm ra một hạt bụi trên một chiếc áo?

Người có trí thông minh tầm thường nhất, chỉ bằng mấy phút xem clip là người ta hiểu đâu là đúng, đâu là sai? Sao phải mất công quá trời quá đất vậy? Nếu tôi mà bị bắt, tôi sẽ không ngồi mà nghe lại mấy cái clip ấy làm gì, tôi sẽ bảo muốn kết tội gì thì cứ làm cho thoả, không kí, không trả lời, thích đánh thì đánh nhưng nhớ trói tay tôi vào, tại sao thì các vị tự biết. Tôi sẽ không đóng một vai trong một vở hài kịch vô duyên, vô đạo và thiếu vắng khán giả.

Các vị đã thua bởi các vị thấy công luận ủng hộ tôi mạnh mẽ và rộng rãi đến đâu. Họ đã vượt qua nỗi sợ để thể hiện chính kiến của mình. Họ ủng hộ chính nghĩa chứ không phải ủng hộ cá nhân tôi.

Cá nhân nhỏ bé của tôi không có nhiều ý nghĩa nhưng chính nghĩa thì luôn mang một ý nghĩa quan trọng đối với cuộc sống của họ. Họ bảo vệ chính nghĩa, ấy chính là họ bảo vệ tương lai tốt đẹp cho con cháu của họ, họ bảo vệ chính lương tri của họ và họ sẽ cảm thấy họ sống đúng với bản chất của con NGƯỜI.

Các vị đã thua bởi trong 10.000 dư luận viên được trả lương, một sự phung phí tiền thuế của dân vào một việc làm vô văn hoá, rẻ tiền, bầy đàn và cẩu thả vô trách nhiệm, nhưng không thể tìm được một cá nhân có thể vào tranh biện với công luận, cao hơn nữa là thuyết phục và giáo dục họ về luật pháp về 6 clip các vị dùng để buộc tội tôi.

Các vị thua bởi nhà tù, súng đạn, 10.000 dư luận viên, hơn 800 tờ báo với mấy chục nghìn cây viết, cả một ban tuyên giáo nhưng không thể dùng phương sách “lấy thịt đè người” để thắng được công lý. Công luận bất chấp nguy hiểm để bênh vực tôi, mỗi cái like, nhận xét và share là một sự phản kháng chân chính của họ, khẳng định quyền con người và nhân phẩm của họ.

Các vị thua bởi bao sự tuyên truyền dối trá, bao tiền thuế, mồ hôi nước mắt của dân đổ ra nuôi một bộ máy nhưng không thể đánh lạc hướng được công luận. Họ vẫn nhìn ra đâu là sự thật, đâu là công lý, đâu là người công chính đáng để bênh vực.

Các vị thua bởi trong sâu thẳm các vị biết mình sợ hãi, biết mình bất lực và không gì có thể khiến một con người như tôi khuất phục và sợ hãi. Con người của tôi sống vì lý tưởng cao cả chứ không phải kiếm lợi ích vật chất tầm thường. Các vị càng săn đuổi và đàn áp tôi, công luận sẽ càng bênh vực tôi.

Các vị thua bởi các vị muốn cài mã độc vào máy của tôi nhưng tôi phát hiện ra, các vị cầu kỳ lấy lại số điện thoại cũ của tôi để vào telegram, zalo rồi nhắn cho người quen bạn bè của tôi để hòng lấy tin nhưng thất bại.

Các vị thua bởi lời nói và việc làm các vị không đi đôi với nhau. Từ câu nói đã mâu thuẫn. Cách nói của cậu công an phường và của cán bộ công an thành phố và bộ là giống nhau về sự bất nhất tráo trở. Câu một nói về không xử lý, câu sau nói nếu có trốn ra nước ngoài thì các tổ chức và chính quyền nước ngoài cũng sẽ phối hợp mà giải về. Việc này thuật ngữ chuyên môn mà quốc tế gọi là Đàn áp Xuyên Quốc gia. Cách mà các vị đã làm một cách vô pháp, coi thường luật pháp quốc tế và chủ quyền của các quốc gia khác như đã từng làm với Trịnh Xuân Thanh, Trương Duy Nhất, Thái Văn Đường.

Cách nói ấy thì có thể tin được không? Logic thật đơn giản, nếu một việc không đến mức xử lý thì để nó vậy đi, sao phải cất công theo dõi, lùng sục tung trời tung đất để làm gì?

Các vị thua toàn tập bởi nếu có bắt được tôi thì cũng không thay đổi được điều gì về bản chất của vụ án, không khai thác được gì thêm từ tôi bởi toàn bộ đã được phơi bày trên mạng xã hội và điều quan trọng nhất là chỉ làm công luận thêm phẫn nộ mà thôi.

Bạn đọc thân mến, sở dĩ con tim tôi đang đập từng nhịp mạnh mẽ và vui sướng là bởi chính sự hỗ trợ, sự lo lắng mang đầy can đảm của các anh chị và các bạn.

Mọi người sẽ tự hỏi liệu tôi có thể thực sự vui sướng được không trong một hoàn cảnh cô đơn, biệt lập, kham khổ và nguy hiểm?

Xin thưa, chữ vui sướng là hoàn toàn đúng bởi tôi là người quen sống như một tu nhân và tôi coi niềm vui tinh thần mới là niềm vui đích thực. Thời gian này tôi có thể nhịn đói 7 ngày liền, chỉ uống nước mà vẫn ngủ ngon và làm việc nhiều tiếng trong một ngày. Vui sướng bởi tôi nhìn thấy nhiều người bước qua nỗi sợ để bênh vực tôi. Khi chúng ta bước qua nỗi sợ, cuộc sống sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn mới, như thể ta vừa bước ra dưới một ánh sáng trong lành hơn và đầy sinh lực.

Tôi trân trọng cảm ơn các quý anh chị và các bạn.

***

You Have Lost

By now, I wonder if you’ve realized the truth—do you see that you have already lost?

You have lost because I have made public all six clips you are using to accuse me. The “citizen lawyers” supporting me unanimously agree that I am innocent. Perhaps their legal expertise is not as advanced as the judicial officials in Vietnam’s courts, but my case is so simple, so clear-cut, that even someone with no legal background can easily distinguish right from wrong.

Isn’t it absurd that someone like me—a person who has never embezzled a single penny of public funds, who has never smeared the government as countless corrupt officials among your ranks have—should be treated as a criminal? On the contrary, I’ve spent my own hard-earned money from honest work on charitable causes, yet you still label me a criminal.

Isn’t it laughable how you go to absurd lengths to find faults, magnifying specks of dust with a microscope to incriminate an innocent person like me? Isn’t it ridiculous that taxpayer money is spent on this foolish endeavor—scrutinizing every word, transcribing every comma and period from the clips as if searching for a speck of dust on a spotless shirt? Even someone with minimal intelligence can understand the truth within minutes of watching the clips. Why such an unnecessary and excessive effort?

If I were arrested, I wouldn’t waste time listening to those clips again. I would simply say: “If you want to convict me, do it to your satisfaction. I won’t sign, I won’t answer. If you want to beat me, tie my hands first—you know why.” I refuse to play a role in this absurd, unethical comedy that lacks an audience.

You have lost because public opinion overwhelmingly and strongly supports me. They have overcome their fear to express their views. They support me not for who I am as an individual, but because I represent righteousness. My small, insignificant self means little, but the cause of justice holds profound meaning for their lives. By defending righteousness, they are protecting a brighter future for their children, safeguarding their own conscience, and living true to the essence of being human.

You have lost because among the 10,000 paid propagandists—a colossal waste of taxpayer money on uncultured, cheap, irresponsible groupthink—you could not find a single individual capable of debating the public, much less persuading or educating them about the laws regarding the six clips you are using to charge me.

You have lost because prisons, guns, 10,000 propagandists, over 800 newspapers, countless writers, and an entire propaganda apparatus cannot use brute force to defeat justice. Public opinion stands by me despite the risks, and every like, comment, and share is their legitimate resistance, affirming their human rights and dignity.

You have lost because no amount of propaganda, lies, or taxpayer-funded machinery can mislead the public. People can still see the truth, identify justice, and recognize who is worth defending.

You have lost because deep down, you know your fear. You know your powerlessness and that nothing can make someone like me submit or fear you. I live for a noble ideal, not for petty material gain. The more you pursue and oppress me, the more public opinion will defend me.

You have lost because you tried to implant malware into my devices, but I discovered it. You retrieved my old phone number to infiltrate my Telegram and Zalo accounts, messaging my acquaintances to gather information, but you failed.

You have lost because your words and actions don’t align. Your statements are contradictory. The local police officer and the city security officials share the same deceitful inconsistency. One moment they say I won’t be prosecuted; the next, they claim that if I flee abroad, foreign governments will collaborate with you to extradite me. This practice—known internationally as transnational repression —is how you have blatantly disregarded international law and the sovereignty of other nations, as you did with Trịnh Xuân Thanh, Trương Duy Nhất, and Thái Văn Đường. Can such words be trusted?

The logic is simple: if an issue doesn’t warrant prosecution, let it go. Why go to such lengths to monitor, search, and hunt someone down?

You have utterly lost because even if you arrest me, it will change nothing about the essence of this case. You won’t extract any new information from me because everything has already been exposed on social media. Most importantly, it will only further enrage public opinion.

To my dear readers,

My heart beats strongly and joyfully because of your courageous support and concern. Some may wonder if I can truly feel joy amidst loneliness, isolation, hardship, and danger. Let me assure you, the word *joy* is entirely appropriate because I have always lived like a monk, ***ng true happiness in spiritual fulfillment. During this time, I could go seven days without food, drinking only water, and still sleep soundly and work long hours each day.

I am joyful because I see so many people overcoming their fear to stand by me. When we transcend fear, life takes on a new meaning, as though we are living in an entirely new light.

Once again, I sincerely thank you all.
 
Bên trên